Chương 2555 Trần Thần Hi mắt lạnh nhìn chằm chằm Diệp Phi (Phàm): “Mọi người đều rất quen thuộc, anh cũng đừng cố gắng ra vẻ, anh không có cách nào khiến nhà họ Kim phải thả người.” “Diệp Phi (Phàm), quỳ xuống cầu xin tôi, liếm sạch nước trà trên giày tôi, tôi sẽ xin tha thứ cho Kim Văn hộ các người.” “Tôi đảm bảo, chỉ cần một phần mười tiền chuộc tôi có thể đem người về cho các anh.” Nói đến đây, cô ta kéo một cái ghế ra ngồi xuống, đưa đôi chân dài đeo tất vươn ra. Trên đôi giày cao gót có thể thấy rõ ràng vài giọt nước trà còn vương vãi. “Nhóc con, cậu không phải bảo cậu chủ Kim sẽ thả người sao? Sao tới giờ còn chưa có tin tức?” “Cậu mới vừa gọi điện cho người môi giới nào đấy? Có đáng tin cậy không vậy? Coi chừng bị người ta nuốt tiền đấy nhé?” Kim Đồ Cường hoàn hồn, âm dương quái khí nói: “Có muốn gọi điện hối thúc không? Hay là tôi gọi giúp cậu? Chắc là gọi cuộc gọi quốc tế nhỉ?” Mười mấy người nam nữ của nhà họ Kim cũng cười ồ lên, phát tiết sự bất mãn với việc vừa nãy Diệp Phi (Phàm) động thủ. Trần Thần Hi không nói gì thêm, chỉ cười nhạt một tiếng, hất mũi chân ý bảo Diệp Phi (Phàm) mau quỳ xuống. “Reng.” Đúng lúc này, điện thoại của Kim Đồ Cường rung lên. Trong nháy mắt tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía này. Kim Đồ Cường nheo mắt, sau đó cười gằn một tiếng: “Ha ha ha, vừa hay cậu chủ Kim gọi điện đến.” “Nhóc con, để tôi tiện thể hỏi một chút giúp cậu, xem xem cú điện thoại kia có đến được nhà họ Kim hay không.” Vì muốn vả mặt Diệp Phi (Phàm), Kim Đồ Cường trực tiếp ấn mở loa ngoài, để cho tất cả mọi người có thể nghe được đoạn đối thoại. “Cậu chủ Kim, là tôi, Kim Đồ Cường.” “Tối nay chúng ta mới gặp một tên ngu xuẩn, cậu ta nói gọi một cuộc điện thoại đến nhà họ Kim thì chúng ta buộc phải thả người hai nhà Hàn, Tống.” Anh ta liếc mắt nhìn Diệp Phi (Phàm) mở miệng: “Đúng rồi, cậu ta chính là người anh muốn giết Diệp Phi (Phàm)…” “Câm miệng.” Không đợi Kim Đồ Cường nói hết câu, từ trong điện thoại truyền ra một giọng nói tức giận. Âm thanh to lớn, không chỉ át mất tiếng của Kim Đồ Cường mà còn khiến cho nụ cười của đám người Trần Thần Hi hơi cứng lại. Kim Đồ Cường nheo mắt hỏi: “Cậu chủ Kim, cậu làm sao thế?” Giọng nói của Kim Văn Đô cáu kỉnh: “Lập tức hạ lệnh cho người của Huyết Thứ Doanh, thả ba trăm người nhà họ Hàn và Tống cùng mười bốn con tàu lớn ra.” Trần Thần Hi nghe vậy trong mắt đầy vẻ chấn động, khó tin nhìn về chiếc điện thoại trên bàn, tựa như không thể tin nổi lời Kim Văn Đô vừa nói. Kim Đồ Cường cũng sững sờ: “Cậu chủ Kim, thả người, không phải là mỗi người một trăm triệu…” “Im miệng.” Kim Văn Đô càng nóng nảy hơn: “Lập tức làm theo lời tao nói, tối nay để bọn họ đi, bây giờ nhanh chóng thả người ra.” “Ngay cả thuyền chở thi thể và người, toàn bộ thả đi.”