Chương 2560 “Bản thân mình còn lo chưa xong, lấy đâu ra thời gian để làm phiền anh ta.” Tống Hồng Nhan đảo mắt hỏi: “Làm sao để phá anh ta?” Diệp Phi (Phàm) uống cạn ly rượu còn sót lại của người phụ nữ: “Tôi sẽ đến Bảo Thành để chữa bệnh cho bà Diệp.” Dưới lời mời ở lại của Tống Hồng Nhan, đêm đó Diệp Phi (Phàm) ở lại hoa viên nhà họ Tống. Bảy giờ sáng hôm sau, Diệp Phi (Phàm) rửa mặt đánh răng xong thì ra khỏi phòng, phát hiện đám người Tống Vạn Tam đang đợi mình ăn sáng. Khi nhìn thấy Diệp Phi (Phàm), ánh mắt Hàn Nguyệt sáng lên: “Diệp Phi (Phàm), mau đến đây, mau đến đây, chỉ đợi anh ăn cơm thôi đấy.” “Ông Tống, ông Hàn, chào buổi sáng.” Diệp Phi (Phàm) nhiệt tình chào hỏi mọi người: “Mọi người đều là người mình, sao phải câu nệ như vậy chứ, hơn nữa ở đâu là nhà họ Tống mà.” Tống Vạn Tam cười lớn: “Chính vì là người một nhà nên mới phải cũng nhau ăn cơm chứ.” Hàn Nam Hoa cũng cười nói theo: “Đúng vậy, mọi người ngồi cùng nhau, ăn cái gì cũng ngon hơn.” “Đúng vậy, cậu là người tin cậy trong chúng ta, còn là ân nhân của hai nhà chúng tôi, cậu không đến, mọi người không có mùi vị gì cả.” Tống Hồng Nhan duyên dáng đứng lên đón tiếp Diệp Phi (Phàm), cầm lấy áo khoác của Diệp Phi (Phàm), còn tiện tay kéo một cái ghế cho Diệp Phi (Phàm) nữa. “Hơn nữa, ông ngoại và ông Hàn có một quyết định, muốn nghe thử ý kiến của cậu.” Cô ấy cười ấn Diệp Phi (Phàm) lên ghế, còn rót cho anh một cốc sữa đậu nành ấm áp, thêm nửa thìa đường, rõ ràng cô biết rõ khẩu vị của Diệp Phi (Phàm). “Ông Tống và ông Hàn có chuyện gì vậy?” Diệp Phi (Phàm) hơi ngạc nhiên sau đó xua tay: “Tôi không hiểu biết nhiều, kiến thức cũng nông cạn, còn chưa từng rời khỏi Thần Châu, sợ không thể cho mọi người ý kiến được đâu.” Anh rất tự biết mình biết ta, chữa trị cho bệnh nhân, đánh nhau, thỉnh thoảng chống lại đối thủ lớn mạnh thì có thể, nhưng cho hai lão hồ ly nhà Hàn Tống ý kiến, chính là múa rìu qua mắt thợ mà. Tống Hồng Nhan ngồi xuống cạnh Diệp Phi (Phàm) cười nói: “Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường mà.” Diệp Phi (Phàm) nhìn đám người Hàn Nam Hoa cười: “Ông Hàn ông định làm gì vậy?” “Sau khi trải qua việc gia tộc Kim thị, chúng tôi đã nhận ra rằng, có tiền bạc mà không được có sự bảo vệ bởi thế lực mạnh mẽ thì chả khác nào con cá nằm trên thớt cả.” Tống Vạn Tam ngồi thẳng người cười nói: “Giết không giết, lúc nào thì giết, hoàn toàn đều vào dựa vào tâm trạng của người khác.” “Đúng vậy, trước kia chúng tôi luôn nghĩ rằng, có tiền có nhân mạch có quan hệ thì có thể hoành tẩu thiên hạ, ít ra lúc đối diện với biến cố có thể toàn thân mà lui.” Hàn Nam Hoa cũng cười khổ, nói: “Kết quả Kim Văn Đô đã cho chúng tôi một bài học.” “Sai Bá vừa chết, không còn chỗ dựa nữa, đối mặt với ba mươi nghìn vũ trang của Kim thị, chúng tôi không có sức đánh trả, mặc đối phương xâu xé.” Hàn Nam Hoa cảm thấy vô cùng đau lòng khi nghĩ đến quặng khoáng mạch trị giá trăm nghìn tỷ đồng bị nuốt chửng kia.