Chương 2570 “Bởi vì sự quý hiếm và hiệu quả của nó, đặc biệt là có giá trị kinh tế rất lớn, có một số người nảy sinh ý tưởng sinh sản nhân tạo.” “Bọn họ đã làm mọi cách để tìm được trứng của Thiên Sơn Tuyết Ngư, sau đó cố gắng nghĩ cách để nó sinh sôi.” Diệp Phi (Phàm) kiên nhẫn giải thích với đám người Tần Vô Kỵ: “Nhưng những phương pháp sinh sản thông thường rất khó sống sót được.” Tần Vô Kỵ đã hiểu. “Sau hàng loạt thử nghiệm và nghiên cứu, cuối cùng bọn họ phát hiện, phương pháp thủy táng có thể khiến Thiên Sơn Tuyết Ngư sinh sản lớn nhất?” Đám người ông Miêu hơi ngạc nhiên, không ngờ việc sinh sản cá còn có liên quan đến phong tục. “Đúng vậy. Môi trường âm lạnh của quan tài đá trong nước và yếu tố phân hủy của thi thể rất phù hợp với môi trường sinh sống của Thiên Sơn Tuyết Ngư.” Diệp Phi (Phàm) nhẹ nhàng gật đầu: “Hơn nữa trong cơ thể con người có đủ chất béo để trứng cá tồn tại, phát triển và tăng trưởng tối đa.” Nếu như tôi đoán không sai thì Từ Hàng Trai đã đặt con Thiên Sơn Tuyết Ngư sắp đẻ trứng vào trong quan tài đá có thi thể để nuôi dưỡng.” “Tám mươi mốt ngày sau khai quan, sẽ lấy những con Thiên Sơn Tuyết Ngư không thể sinh sản được đi ăn hoặc tặng cho người khác, sau đó lại đặt con Thiên Sơn Tuyết Ngư sắp đẻ trứng vào một quan tài đá có thi thể khác để sinh sản.” “Nó được lặp đi lặp lại, Thiên Sơn Tuyết Ngư cũng ùn ùn không ngừng, được bán, hoặc đấu giá, hoặc mang đi tặng.” “Vẫn là loại như thế, mùi vị và ngoại hình cũng giống nhau, thậm chí còn càng béo trắng hơn, nhưng hoàn cảnh sinh trưởng không giống, vận mệnh khác xa nhau.” Tần Mục Nguyệt không dễ gì mới nôn hết ra, nghe thấy béo béo trắng trắng lại cảm thấy buồn nôn, lại tiếp tục nôn ra. Diệp Phi (Phàm) không quan tâm đến tình cảnh khốn đốn của cô ta, nhìn đám người Tần Vô Kỵ tiếp tục nói: “Thiên Sơn Tuyết Ngư tự nhiên có thể chữa được bách bệnh, loại Thiên Sơn Tuyết Ngư sống trong quan tài, ăn nhiều thì sẽ bị mộng du, khiến người ta sinh ra ảo giác.” “Ngoại trừ hương vị và chất lượng thịt của nó giống Thiên Sơn Tuyết Ngư, công năng hoàn toàn cách xa.” “Bây giờ tôi đang nghi ngờ, nhân cách thứ hai của ông Tần xuất hiện, ngoại trừ lý do tâm lý của chính ông, còn có sự kích thích của cá người chết.” “Bị mộng du, làm chậm dây thần kinh, khiến thân thể ông trở lên tê liệt, sẽ khiến tình trạng và vóc dáng của ông trở lên trông tốt hơn.” “Không như một người bị thương, không có băng bó điều trị, chỉ tiêm một mũi thuốc tê, nhìn thì không đau, nhưng máu vẫn không ngừng chảy.” “Nếu cứ tiếp tục như vậy, thần kinh sẽ càng ngày càng suy nhược, tâm trạng càng ngày càng cáu kỉnh, rất dễ sinh ra ảo giác.” Diệp Phi (Phàm) đưa ra suy đoán của riêng mình: “Một khi tinh thần của ông Tần uể oải, sẽ khó mà trấn áp được một con ác quỷ khác, nó sẽ xông ra khống chế ông.” “Cái gì?” Ông Miêu kinh ngạc thốt lên: “Bệnh của ông Tần có liên quan với Thiên Sơn Tuyết Ngư sao?” Tần Vô Kỵ cũng hơi nheo mắt lại, nhưng ông không ngạc nhiên lắm, trên thế giới này có quá nhiều người muốn ông chết rồi.”