Chương :
“Á” Chỉ nghe Đường Nhược Tuyết kêu thảm thiết một tiếng, một người phụ nữ đầu trọc hư ảo thoát ra khỏi người, hóa thành một luồng khí đen, cấp tốc tản đến Phật Bài của Đường Nhược Tuyết.
Giống như muốn chạy về để tránh né, tự bảo vệ mình.
Diệp Phi tiến lên một bước lớn, ngọc tướng quân vỗ một chưởng vào ngực Đường Nhược Tuyết.
“Phập!”
Một tiếng giòn vang, Phật Bài vỡ vụn, biến thành bột, tung bay trong nháy mắt.
Luồng khí đen kia cũng bị ngọc tướng quân ngăn chặn, sau đó chậm rãi hút vào.
“A” Một người phụ nữ tuyệt vọng kêu thảm thiết.
“Tôi nói, tôi nói, là Đường Thi Tịnh bày kế với Đường Nhược Tuyết…” Âm hồn phát ra tiếng xin tha, khiến đầu óc Diệp Phi có thêm mấy chữ, chỉ là Diệp Phi hoàn toàn không kịp ngừng lại, khí đen đều bị ngọc tướng quân hấp thu cả.
Hồn phi phách tán.
Ngọc tướng quân càng trở nên đỏ như máu, tay Diệp Phi cũng càng thêm nóng bỏng.
“A” Sự nóng rực này làm bộ ngực trắng của Đường Nhược Tuyết giống như bị bỏng bởi bàn ủi vậy.
Cô đau đến tỉnh lại.
Đường Nhược Tuyết mơ mơ màng màng mở to mắt, liền nhìn thấy một cái móng heo, mạnh mẽ ấn sâu ở trên ngực nàng.
Mấu chốt chính là tên khốn này còn có vẻ mặt nghiêm trọng.
Giống như, anh sờ mà rất không vừa lòng vậy.
“Khốn kiếp!”
Đường Nhược Tuyết theo bản năng tát một cái.
“Bốp!”
Gương mặt Diệp Phi đau rát, hứng trọn một cú, nhìn thấy Đường Nhược Tuyết tỉnh lại, rồi nhìn tay của mình, đầu óc lại trống rỗng.
Đường Nhược Tuyết hết sức giận dữ: “Diệp Phi, anh làm gì đấy?”
“Nhược Tuyết, đừng kích động!”
Sợ người phụ nữ nổi bão, Diệp Phi vẫn ấn chặt như cũ, yếu ớt mở miệng: “Nếu anh nói, vừa rồi em trúng tà nên anh trừ tà cho em thì em có tin hay không?”
Trúng tà?
Em mà tin cái tà của anh, anh cho em là đứa trẻ lên ba hay gì?
Thế kỷ hai mươi mốt rồi, ban ngày ban mặt, lấy đâu ra ma quỷ?
Rõ ràng chính là anh thả dê! Trong lòng Đường Nhược Tuyết rất bực bội, rất muốn chỉ vào mũi Diệp Phi mà mắng to một trận.
Đúng lúc này, cửa phòng bị đẩy ra đánh “rầm” một tiếng.
Đường Tam Quốc và Lâm Thu Linh xuất hiện.
Bọn họ khiếp sợ nhìn cảnh trước mắt.
Trên giường bệnh hỗn độn, dưới đất cũng hỗn độn. Quần áo Đường Nhược Tuyết không chỉnh tề, ngực lõa lồ một nửa, tay Diệp Phi còn đang đặt ở bên trên.
Trên mặt con gái có nước mắt… “Diệp Phi, tên khốn kiếp nhà cậu, cậu chạy vào làm gì Nhược Tuyết thế hả?”
Lâm Thu Linh giận không thể kiềm xông lên trước, kéo Diệp Phi ra, quát: “Tôi đã nói mà, sao cửa phòng lại khóa chặt như thế, thì ra cậu muốn làm xăng với Nhược Tuyết”
“Có phải thừa dịp Nhược Tuyết bị thương không thể động đậy nên cậu liền chạy tới cưỡng ép không?”
Bà quát lên với Đường Tam Quốc: “Tam Quốc, báo cảnh sát để bắt thằng khốn này đi”
Đường Tam Quốc cũng hận sắt không thành thép: “Diệp Phi, cậu thật làm chúng tôi thất vọng…” Diệp Phi cười, không lên tiếng, chỉ nhìn về phía Đường Nhược Tuyết.
“Cha mẹ, không phải như thế đâu…” Đường Nhược Tuyết đột nhiên đứng lên, bảo vệ Diệp Phi, nói với hai người Lâm Thu Linh: “Diệp Phi không phải tiến vào mưu đồ quấy rối con đâu”
Cô nặn ra một câu: “Anh ấy là do con gọi tới, con gọi anh ấy xem bệnh cho con”
“Xem bệnh?”