Chương :
“Ngừng, bí mật này đừng nói cho tôi biết” Diệp Phi vội vàng lên tiếng ngăn lại, chàng trai áo xám nghe thấy bí mật mới bị đuổi giết, nếu mình biết thì chẳng phải đầu cũng sẽ rơi xuống đất luôn sao?
Vẫn không nên biết thì tốt hơn.
Chàng trai áo xám lập tức im miệng, sau đó cúi đầu ăn bánh bao.
Tốc độ ăn của cậu ta rất nhanh, một lần mở miệng là một cái, trong chốc lát đã ăn hết sáu cái bánh bao.
Diệp Phi chuyển đề tài: “Cậu tên là gì?”
Chàng trai áo xám không chút do dự nói: ‘Độc Cô Thương.”
“Tôi tên Diệp Phi, là bác sĩ, đây là phòng khám do tôi mở, tháng sau sẽ khai trương”
Diệp Phi vừa cười vừa lên tiếng: “Động tác của cậu không tệ, tốc độ rất nhanh, dùng dao cũng rất giỏi.”
“Tôi dùng kiếm mà”
Độc Cô Thương rất chân thành trả lời: “Nhưng tôi chỉ biết dùng kiếm”
Diệp Phi cười sững sờ, anh nhìn ra được Độc Cô Thương rất thuần khiết, mình đối tốt với cậu ta thì cậu ta sẽ không giữ lại chút nào với mình.
Anh có rất nhiều điều nghi ngờ nhưng không thể hỏi nhiều, vì anh không muốn lợi dụng ơn tình để lén biết lý lịch của Độc Cô Thương.
“Cậu đã rất giỏi giang rồi.”
Diệp Phi băng bó kỹ vết thương cho Độc Cô Thương, sau đó lại lấy ra hai bộ quần áo, còn có một cái mũ và khẩu trang.
“Quần áo trên người cậu đã rách rưới, còn có không ít vết máu, mặc ra ngoài cũng chói mắt”
“Tôi đã mua cho cậu hai bộ quân áo, cậu hãy mặc vào, nó có thể che giấu thân phận của cậu.”
Diệp Phi còn móc ra hai ngàn và một chiếc điện thoại: “Tiền và điện thoại này cậu cũng cầm lấy”
Độc Cô Thương nhìn Diệp Phi: “Tôi nên đi rồi sao?”
“Không, không…” Diệp Phi khoát tay: “Không phải tôi đuổi cậu mà là để cậu chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào, đừng để lúc xảy ra chuyện gì thì tay chân lại rối loạn hết cả lên”
Quả thật anh hi vọng Độc Cô Thương sớm rời khỏi phòng khám một chút, nhưng hiện tại phát hiện cậu ta rất thuần khiết nên Diệp Phi lại không nhãn tâm đuổi đi.
Độc Cô Thương gật đầu: “Cảm ơn”
“Người giết tôi đã chết hết”
“Nếu lại có người người đến thì giết tiếp!”
Diệp Phi sững sờ, sau đó cười, đây là Độc Cô Thương nói cho anh biết kẻ thù đuổi giết cậu ta đã bị xử lý toàn bộ, nếu như sau đó lại có người đuổi theo thì sẽ giết chết khỏi bàn.
“Thằng nhóc này nói với tôi những thứ này làm gì? Tôi không thích giang hồ”
Diệp Phi thở ra hơi, nhưng tảng đá treo trong lòng đã rớt xuống không dấu vết, mình và phòng khám không cần lo lắng sự an toàn nữa.
“Sau này mạng tôi sẽ là của anh”
Ánh mắt Độc Cô Thương sáng ngời nhìn Diệp Phi: “Tôi ở đây, anh cũng ở đây, tôi không ở đây, anh vẫn còn ở đây.”
Lời ít mà ý nhiều, cũng giống con người của cậu ta, chân thành, đơn giản và cũng rất mạnh mẽ.
“Đây là muốn đi theo mình sao?”
Nét mặt Diệp Phi sững sờ, anh đang muốn nói gì đó thì lại nghe điện thoại di động vang lên.
Sau đó, giọng nói lo lắng của Thẩm Bích Cầm truyền tới: “Diệp Phi, không xong rồi, Hồng Nhan đã xảy ra chuyện.
Thẩm Bích Cầm vốn muốn gọi Tống Hồng Nhan ăn cơm chiều.
Nhưng lúc gọi điện thoại tới thì Tống Hồng Nhan lại bảo hôm nay có chút việc, hôm nào sẽ hẹn lại sau.
Lúc Thẩm Bích Cầm muốn cúp điện thoại, lại nghe thấy bên kia truyền đến tiếng kêu thảm thiết, bà lo lắng Tống Hồng Nhan xảy ra chuyện nên mới gọi điện thoại cho Diệp Phi.
Sau khi Diệp Phi an ủi Thẩm Bích Cầm vài câu, anh lại gọi điện thoại cho Tống Hồng Nhan để hỏi vị trí của cô ta, kết quả không thể gọi được.