Chương :
Hoàng Phi Hổ làm đại diện cho đệ tử Vũ Minh, là hậu thuẫn võ lực ở Trung Hải, không để Trung Hải động vào nhóm người này là tương đương với việc bị trói hai tay lại.
Hơn nữa trong lòng Diệp Phi thoáng qua một chút áy náy, ít nhiều mình cũng có chút trách nhiệm, nếu không phải mình giãm đạp Thẩm Thiên Sơn quá mức thì sẽ không khiến đám Hoàng Phi Hổ bị chịu tội.
“Đúng là sơ suất nhưng không còn cách nào, Hội trưởng Hoàng đã thế, Nguyên Lão Các lại mạnh mẽ, bốn người phụ trách không làm được quá nhiều chuyện”
Lâm Bách Thuận nhẹ nhàng lắc đầu: “Chúng ta chỉ có thể thuê một đám người giỏi giá cao.”
“Sức chiến đấu của những người này cũng coi như mạnh mẽ, mấy người đó đều là đỉnh phong Huyền Cảnh, thật không nghĩ đến Giang Hóa Long mời được Tật Điện – đệ tử của Bá Kiếm”
“Anh ta là sát thủ cấp cao, còn là Đại viên mãn Huyền Cảnh, khoảng cách đến Huyền Cảnh không còn xa”
Anh ta rất bất đắc dĩ: “Cao thủ của chúng ta khó mà chống lại”
“Cao thủ nhà các người đâu?”
Diệp Phi lại hỏi ra một câu: “Ngay lúc cần lại không lấy ra dùng, còn che giấu làm gì?”
Anh biết dù là Hàn Nam Hoa hay Đỗ Thiên Hổ, hay là Mã Gia Thành thì bên cạnh đều có vệ sĩ có thực lực mạnh mẽ.
“Cả đội bị diệt rồi”
Lâm Bách Thuận cười khổ một tiếng: “Chúng tôi thăm dò được Giang Hóa Long mời Tật Điện nên định tìm cách xử lý anh ta trước để giảm rủi ro”
“Thế là mỗi nhà cử ra hai cao thủ để tụ họp lại tập kích Tật Điện ở Trung Hải.”
“Thật không nghĩ đến có kẻ gian để lộ bí mật khiến mười †ám tên cao thủ dính bãy bị giết sạch”
Lâm Bách Thuận lộ ra chút tự giễu: “Đã trộm gà không thành còn mất luôn cả nắm gạo”
Diệp Phi khế nhíu mày: “Xem ra nhãn hiệu của các người quá tệ.”
Anh có chút hứng thú với Giang Hóa Long, ông già này quả là một người máu mặt, người còn chưa xuất hiện mà đã vừa đập vừa cào làm cả Trung Hải ngạc nhiên.
Tiết lộ hành động của Tật Điện, làm không tốt chính là Giang Hóa Long cố ý, mục đích là tiêu diệt quân đội ở Trung Hải.
“Rất không lạc quan”
Lâm Bách Thuận thở dài một hơi: “Cao thủ được mời tới bị Tật Điện phế như bổ dưa”
“Hầu như mỗi một kiếm của anh ta đều đâm trúng năm cao thủ của chúng tôi.”
Anh ta chán nản thở dài: “Chỉ sợ trận chiến này sẽ lành ít dữ nhiều”
Đương nhiên còn có một chút hi vọng, chính là vận dụng át chủ bài của Hàn Nam Hoa là Hàn Đường, nhưng kể từ đó nhà họ Hàn sẽ bị ngàn người chỉ trích.
Dù sao Hàn Đường là người không thể lộ ra ngoài ánh sáng.
Diệp Phi nhìn đằng trước nói: “Dẫn tôi đi xem thử đi”
Lâm Bách Thuận khẽ giật mình, nét mặt anh ta do dự: “Anh Phi, Tổng giám đốc Tống có lệnh không để anh bị cuốn vào, đây là chuyện giang hồ…”
“Bớt nói nhảm đi!”
Diệp Phi hừ một tiếng: “Tôi không muốn xen vào chuyện của các người, nhưng cũng không thể nhìn các người bị thua hoàn toàn.”
“Vả lại tôi chỉ đến xem một chút để mở mang kiến thức thôi, tôi không nói muốn ra tay mà”
Diệp Phi không kiên nhãn phất tay: “Nhanh dẫn tôi tới đó.”
Anh và Hàn Nam Hoa và Tống Hồng Nhan đã sớm được buộc cùng nhau, tối nay bọn họ gặp chuyện thì sao anh có thể không quản?
“Anh Phi…” Lâm Bách Thuận muốn nói gì đó lại bị Diệp Phi trừng mắt, anh ta giật mình một cái đưa tay làm thủ thế: “Mời sang bên này.”
Diệp Phi dẫn theo Độc Cô Thương đi vào.
Đi vào tòa nhà nhỏ màu xám, xuyên qua sảnh lớn, bước vào sâu bên trong, sau đó đi thang máy đến thẳng tầng ba dẫn tới một hành lang phủ đá cẩm thạch.
Xuyên qua hành lang, đi qua ba song sắt, bước vào kiến trúc dưới mặt đất, là một sảnh lớn rộng cỡ hai tòa lâu có đường kính năm mươi mét.
Trên nóc là lồng thủy tinh trong suốt, giữa sảnh lớn, cũng chính là trung tâm tòa nhà này, có một cái bàn thẳng cao chuẩn một mét hai của quốc tế.