Chương :
“Đừng có ăn không nói có, cũng không phải là tôi không để cho con em của câu lạc bộ Võ thuật Trung Hải tham gia chiến đấu mà là chính các người bị áp chế, liên quan gì đến chuyện của tôi?”
Giang Thế Hào từ chối cho ý kiến, cười một tiếng: “Được rồi, đừng nói nhảm nữa, nhanh chóng cử người ra tham gia chiến đấu đi để cho các người thua tâm phục khẩu phục”
“Các người cũng đừng nghĩ đến việc chơi xấu, hôm nay có tiền bối Nam Cung Hùng cấp bậc thứ tám nổi tiếng là lão làng trong giang hồ đến chứng kiến đấy”
“Nếu các người dám chơi xấu thì không chỉ có tiền bối Nam Cung Hùng trừng trị các người mà tôi cũng sẽ không chừa thủ đoạn nào để lấy mạng các người đâu.”
“Nghe nói tập đoàn Ngũ Hồ có nhiều nữ hơn nam, hơn nữa †oàn những người xinh đẹp như tiên giáng trần, cho dù mỗi ngày anh em chúng tôi lại chơi một người phụ nữ thì cũng có thể chơi cả một năm không trùng người.”
Giang Thế Hào rất đắc ý, một dáng vẻ sẽ ăn chắc đám người Tống Hồng Nhan.
“Câm miệng!”
Mặt Tống Hồng Nhan trâm xuống, cô ta cắt đứt lời nói của Giang Thế Hào: “Chúng tôi còn chưa có thua đâu, Giang Thế Hào, anh đừng có mà đắc ý”
Giang Thế Hào cười châm chọc: “Mấy người hành động đi, để tôi xem tối nay mấy người làm thế nào đánh thắng trận chiến này”
“Ông Hàn, Tổng giám đốc Tống!”
Lúc này, một người đàn ông trung niên đi tới, trên mặt lộ rõ vẻ lo lắng không có cách nào có thể che giấu được, ghé vào tai Tống Hồng Nhan nhỏ giọng báo cáo: “Không xong rồi, bốn võ sĩ cuối cùng thấy được video quay lại hiện trường, bây giờ có đánh chết họ cũng không chịu ra sân đấu với Tật Điện.”
“Bọn họ còn nói đối phương quá lợi hại, mình xông lên chính là chịu chết, bọn họ tình nguyện chặt một cánh tay cũng không muốn lên đài.”
Giang Thế Hào nghe thấy câu này lập tức cười to: “Không dám ra đấu?”
“Tống Hồng Nhan, người mà các người tìm đúng là thùng cơm, kỹ năng không giỏi, đến cả dũng khí cũng không có.”
“Vậy các người thua, sau này Trung Hải sẽ do bố tôi quyết định”
Trên đài chiến đấu, mất khí thế và không có lòng tin đồng nghĩa với việc thua cuộc.
Lúc này, Nam Cung Hùng bỗng nhiên cầm lấy micro và nói với đám người Tống Hồng Nhan: “Ông Đỗ, ông Hàn, xin mời cử người của Trung Hải lên chiến đấu”
“Nếu như trong vòng năm phút, bên phía mấy người không có ai lên đài thì coi như các người đã thua ở trận chiến thứ bảy.
Ông ta nhìn có vẻ công bằng nghiêm minh nhưng trên thực tế ông ta không cho đám người Đỗ Thiên Hổ có cơ hội thở phào.
“Sử dụng con át chủ bài của tôi đi!”
Hàn Nam Hoa luôn luôn im lặng, giờ phút này khẽ vuốt cằm, trong mắt hiện lên một tia kiên định: “Trần đánh tiếp theo sẽ là Hàn Đường lên.”
Đám người Đỗ Thiên Hổ nghe vậy thì kinh hãi: “Ông Hàn, nhất định không được làm thế”
Trên lưng Hàn Đường vẫn đang đeo một vụ án giết người, hàng nghìn người vẫn đang để ý vụ việc đó, nếu bây giờ Hàn Đường xuất hiện thì sẽ khiến mọi người nghĩ anh ta đã trốn tội.
Một khi xuất hiện thì Hàn Đường nhất định sẽ phải chết, nhà họ Hàn sẽ bị cuốn vào cơn sóng của dư luận.
Hoạt động kinh doanh của tập đoàn Thiên Bảo cũng sẽ tụt dốc không phanh.
Cái giá phải trả vô cùng lớn.
“Tôi đương nhiên biết rõ hậu quả, nhưng tình huống bây giờ, Đường Hàn không ra tay không được.”
Hàn Nam Hoa nói như đỉnh chém sắt: “So với việc để Giang Hóa Long quay trở về Trung Hải một lần nữa, tôi tình nguyện để nhà họ Hàn bị đâm vào cột xương sống.
Đám người Tiễn Thắng Hỏa nghe vậy thì yên lặng, đúng vậy, một khi để Giang Hóa Long quay trở lại thì Trung Hải vĩnh viễn sẽ không có ngày nào bình yên, tính mạng của bọn họ cũng đối mặt với nguy hiểm.
“Trận đánh tiếp theo để tôi đánh”
Hàn Nguyệt vỗ bàn một cái, đứng lên nhìn Tật Điện: “Tôi muốn cũng anh ta đánh quyết sống chết”
“Chỉ là một cuộc so tài, cần gì phải mạo hiểm tính mạng như vậy?”
Ngay lúc này, có một bàn tay đè vai của Hàn Nguyệt xuống: “Trận đánh này, tôi đánh”
Một giọng nói đột ngột nhưng âm thanh lại vang dội khiến cho khu vực ghế sô pha im lặng trong giây lát.