Chương :
Anh nhìn ra phía ngoài cửa, nhạy bén phát hiện ra hơi thở bình tĩnh của kẻ mạnh nào đó.
Sắc mặt của Thạc Thử vô cùng khó coi, nhưng anh ta vẫn mạnh miệng: “Đầu hàng ư?”
“Tôi đã cho anh suy nghĩ rồi đấy, nhưng anh không biết điều mà thôi!” Anh ta chưa kịp nói hết thì đã bị Tống Phi Yến bắn một phát súng vào một bên chân.
Thạc Thử không thể tránh được, anh ta bị bắn trúng nên loạng choạng ngã xuống, phần lưng của anh ta đập mạnh vào núi giả.
Anh ta bị gãy xương rồi, cảm giác đau đớn đó không thể nói lên lời.
Mấy người còn lại muốn đứng lên tấn công cũng bị mấy cô gái vừa đi vào đánh ngã xuống đất.
Tống Phi Yến đạp lên người Thạc Thử khinh thường nói: “Yếu ớt như thế mà cũng đòi chọc đến chị Yến này?
“Trên đời này chỉ có kẻ mạnh mới đàn áp kẻ yếu được mà thôi”
Nói tới đây, cô ta cố tình ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Diệp Phi.
Cô ta không tỏ ra hung hăng, nhưng cô ta đạp người khác xuống đất, ánh mắt giống như kẻ ở trên cao nhìn thấy con giun, con dế nào đó cản đường cô ta vậy.
Trong lòng cô ta nghĩ thầm có phải não của Tống Hồng Nhan bị đổ nước vào úng rồi không, tên Thạc Thử yếu ớt này chỉ cần mấy chị em đến giải quyết là được, cần gì phải gọi cô đến nữa.
Thất bại ở sàn boxing Thái Bình không phải do Tật Điện lợi hại mà là do các võ sĩ ở thành phố Thượng Lâm quá yếu đuối.
Nếu như cô ta về sớm hơn mấy ngày thì đã có thể đánh bại họ được rồi, lúc đó có mười tên Tật Điện cũng không phải là đối thủ của cô ta.
Cô ta có đủ tự tin răng mình sẽ là người chiến thắng sau khi trở về từ nước ngoài.
Cô ta lại càng coi thường Diệp Phi đang nhàn hạ đứng ở một bên kia, chỉ là một thằng nhóc chưa đủ lông đủ cánh thôi mà cũng tỏ vẻ trưởng thành lãnh đạo người khác như vậy, quả thực vừa hoang đường vừa nực cười.
Tống Phi Yến đá Thạc Thử ngã lăn ra, châm chọc: “Tập đoàn nhà họ Giang chẳng có ai ra hồn cả”
“Đúng là không biết trời cao đất rộng”
Đúng lúc này, ngoài cửa có một giọng nói vang lên, lá cây theo đó mà rung động.
Một bóng người phi đến mà chẳng ai kịp nhìn thấy.
Ngay sau đó, Tống Phi Yến chỉ kịp nhìn thấy ánh sáng của thanh kiếm lóe lên.
Chiêu này, vừa đơn giản, vừa trực tiếp, giống như một cơn mưa rào vậy.
Đùng!
Tống Phi Yến không kịp tránh né, cô ta chỉ có thể lựa chọn cách lấy cứng đối cứng, chĩa súng về phía người kia.
Bắn hết đạn rồi nhưng ánh kiếm sáng loáng vẫn không ngừng di chuyển trong không trung.
Tống Phi Yến kinh ngạc, cô ta nhấc tay trái lên, giơ một cây chùy ra chặn kiếm lại.
“Keng!” Tiếng kim loại va chạm vào nhau vang lên chói tai.
Ngay sau đó, dưới ánh mắt của mọi người, Tống Phi Yến liên tục lui về phía sau, cô ta còn nhổ rất nhiều máu tươi từ trong miệng ra.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Thạc Thử vô cùng kinh ngạc.
Chỉ vài giây sau, Tống Phi Yến dừng lại, phần lưng dựa vào một thân cây, khóe miệng chảy ra rất nhiều máu tươi.
Cô ta đã bị thương nặng rồi.
Cô ta chưa kịp thở thì một thanh kiếm đã lao đến như vũ bão, chỉ thẳng vào trán cô ta.
Thanh kiếm lạnh lẽo đến thấu xương.
Mọi người nhìn thấy một người phụ nữ đeo băng đen xuất hiện.
Không gian xung quanh yên tĩnh đến lạ thường.
Diệp Phi híp mắt lại, tự hỏi: “Sậu Vũ sao?”