Chương :
“Mày tới đây giết tao đi”
Anh ta lại bắn một mũi tên về phía Diệp Phi, thế nhưng lại bị Diệp Phi đưa tay bắt lấy.
“Rồi thì tốt, tôi có thể làm thịt anh rồi”
Diệp Phi từ chối cho ý kiến, quay sang nhìn, Giang Thế Hào cũng nhìn sang.
Ánh mắt của hai người họ hung hăng chạm vào nhau.
Trên không trung vang lên tiếng đao kiếm chém vào nhau.
“Diệp Phi, tao muốn giết chết mày, muốn giết chết mày”
Âm thanh này được phát ra qua kế răng của Giang Thế Hào, tựa như tiếng nói của một con rắn độc.
Lúc nayfm, mấy chục tên vệ sĩ của Giang Thị xông ra ngoài, trong tay cầm một cái khiên chắn và búa.
Động tác của bọn họ thành thạo, xây dựng một cái tường phòng vệ, bảo vệ an toàn cho Giang Thế Hào.
Sau đó, một nhóm khác cầm nỏ bước ra, đằng đằng sát khí nhìn chằm chằm Diệp Phi.
Như nhìn kẻ thù.
Sau đó, một người đàn ông cầm theo một thanh kiếm dài bước ra ngoài.
Ánh mắt người đó sắc bén nhìn chằm chằm Diệp Phi, uy nghiêm chưa từng thấy.
Đệ tử của Phách Kiếm, nằm thứ bốn mươi buốn bảng xếp hạng sát thủ, Truy Phong.
Một vài người phụ nữ kiêu ngạo thầm kêu lên thật tuyệt!
“Diệp Phi, mày đúng là không biết sống chết” Giang Thế Hào nhìn Diêp Phi mắng chửi: “Mày phá hủy đường lui của bố †ao, phục kích mấy trăm anh em của tao, thế mà bây giờ lại còn dám tới đây làm bậy.”
“Mày thật sự cho rằng Tập đoàn Giang Thị không có ai sao?”
Vừa gợi cảm nhưng cũng đầy bạo lực.
Diệp Phi cười lạnh: “Đập phá địa bàn của anh, giết những con chuột, tất cả đều là những thủ đoạn quanh minh chính đại, không có gì đáng xấu hổ cả”
“Ngược lại là anh, thân là một cậu chủ nhà họ Giang, thế nhưng lại không chịu nhận thua, vi phạm thỏa thuận của đôi bên, tối nay lại bắt người vô tội đi”
“Giang Thế Hào, anh có tư cách gì mà nói tôi càn rỡ ở đây chứ?”
“Tối nay, nếu không muốn tôi phá hủy nơi này thì mau đưa Đường Nhược Tuyết ra đây”
“Nếu không, tôi nhất định sẽ cho nơi này máu chảy thành sông”
Ánh mắt của anh trở nên sắc bén.
“Đường Nhược Tuyết sao?”
Giang Thế Hào nghe thấy thế thì hiểu ra, sau đó cười lạnh: “Hóa ra là mày tới đây tìm cô ta”
“Thật sự không ngờ, tao chỉ tiện tay bắt đi, thế mà lại quan trọng với Diệp Phi như thị lột người phụ nữ “Tao vốn định sau khi giết chết các người thì sẽ dùng cô vợ nhỏ bé của mày để giải tỏa”
“Nhưng mày lại muốn gặp cô ta như thế thì tao sẽ cho mày gặp một lần vậy”
Nụ cười của Giang Thế Hào trở nên ranh mãnh hơn: “Người đâu, đưa Đường Nhược Tuyết ra đây”
Ban đầu, khi Thạc Thử điều tra và chụp ảnh những người có tiếp xúc thân mật với Diệp Phi.
Giang Thế Hào vốn định sẽ giết chết tất cả, thế nhưng khi nghe nói tăng ma và ma đạo thích nhưng người phụ nữ lương thiện, vì thế Giang Thế Hào mới cho người bắt Đường Nhược Tuyết về đây.
Đâu cũng là một kiểu hủy hoại Diệp Phi.
Chẳng qua là nhóm tăng ma còn chưa kịp ăn chay thì Diệp Phi và Độc Cô Thương đã đến đây.
Điều này cũng nói lên việc Đường Nhược Tuyết rất quan trọng với Diệp Phi.
Giang Thế Hào đột nhiên có cảm giác mình vừa nắm được cái gì đó.
“AI” Đường Nhược Tuyết nhanh chóng được đưa ra ngoài, bị kéo, lảo đảo đi về phía trước.
Người phụ nữ bị đau nên không ngừng phát ra những tiếng thét chói tai.
Giang Thế Hào không chút thương hoa tiếc ngọc gì cả, một tay túm lấy mái tóc dài của Đường Nhược Tuyết, sau đó, tát một cái vào gương mặt xinh đẹp của Đường Nhược Tuyết: “Kêu lớn hơn nữa đi, kêu lớn hơn nữa cho tao”