Chương :
Thấy Thiên Lôi đã không còn sống nữa, các tay đấm đá trong nhà họ Giang đều hoảng hốt lần nữa.
Anh cả chết rồi ư?
Bọn chúng cảm thấy thật hoang đường, gã ta là Thiên Lôi, cao hơn Truy Phong cả một cấp bậc, cũng là người mà Giang Thế Hào coi trọng nhất cơ mà.
Nhưng cho dù bọn chúng không tin, hình ảnh máu chảy đầm đìa này vẫn là sự thật, rành rành ngay trước mắt.
Thiên Lôi đã chết thật rồi.
Không có ai phẫn nộ xông lên, cũng không có ai thề sẽ báo thù cho Thiên Lôi.
Mặc dù đội ngũ thuộc nhà họ Giang ấy rất mạnh mẽ, nhưng khi thấy loại người như Diệp Phi và Độc Cô Thương, bọn chúng vẫn cảm thấy sợ hãi.
Trong mắt chúng, Thạc Thử, Hắc Bào Tam Ma, Tật Điện, Sậu Vũ, Truy Phong và Thiên Lôi đều là những người có thực lực rất cao nhưng lại đều bị Diệp Phi và Độc Cô Thương giết chết dễ như trở bàn tay. Sao chúng có thể không sợ hãi chứ?
Mọi thứ đều tựa như một cơn ác mộng không thể tỉnh giấc, không thể thay đổi. Mặc dù bọn chúng có rất đông người, trong tay còn có dao có súng, Độc Cô Thương đã bị thương, Đường Nhược Tuyết thì bị liên lụy vào, nhưng đều không có ai dám tiến lên tìm đường chết cả.
Diệp Phi liếc mắt nhìn đám người kia: “Bọn mày đầu hàng đi!”
Đầu hàng?
Hơn một trăm tay đấm đá của nhà họ Giang suýt thì hộc máu. Chỉ có một mình mà yêu cầu một đám người đầu hàng, Diệp Phi cũng quá ngông cuồng, quá làm nhục bọn chúng rồi?
“Giết nó, giết nó, trả thù cho cậu Hào!” Mấy kẻ có địa vị cao trong nhà họ Giang không nhịn nổi nữa, chúng đứng dậy và quát: “Nó không chết thì chúng ta chết, ông Long sẽ không bỏ qua cho chúng ta đâu!”
Trong mắt lũ đàn em hiện lên vẻ dữ tợn.
“Đi chết đi!”
Một ánh sáng sắc lạnh lóe qua trong mắt Diệp Phi, cơ thể anh nhẹ nhàng như một ngọn gió mà tung bay ra.
Tia sáng lạnh chợt lóe lên! Bốn anh lớn của nhà họ Giang còn không chưa kịp có phản ứng gì thì cơ thể đã ngã về phía ngược lại, nơi cổ họng phun trào máu tươi, xinh đẹp như pháo hoa.
Bọn chúng ngã xuống đất, nhìn Diệp Phi, vẻ mặt hãi sợ còn chưa kịp tan đi thì đã gục đầu xuống. Chết.
“Xet…” Tiếng một thứ gì đó được đưa về trong vỏ, nhưng cái ruột đó được đưa ra khỏi vỏ từ lúc nào, tiến hành đòn tấn công ra làm sao thì không ai thấy rõ.
Diệp Phi nhìn những kẻ kia, nói: “Chúng mày đã bỏ lỡ cơ hội sống”
Diệp Phi vẫn không đổi! Điều này làm cho hơn một trăm người đang rục rịch sắp sửa muốn đánh vô cùng phẫn nộ, nhưng sau cùng chúng vẫn hạ lưỡi dao xuống, tất cả những dũng khí và sát ý còn sót lại đều đã biến mất hoàn toàn.
Quá mạnh, thật sự quá mạnh, mạnh đến mức khiến bọn chúng phải tức mà không dám nói gì, cũng không dám xông lên bao vây giết chóc.
“Âm!” Ngay khi bọn người kia muốn lưới rách cá chết thì đột nhiên phía cửa sau nổ ra một tiếng vang thật lớn, sau đó cánh cửa bị một chiếc xe hàng lớn phá ra.
Tiếp đó là mấy chục chiếc Hummer màu trắng đi vào như thác nước. Cửa xe được mở ra, Hoàng Chân Đông trong bộ đồ tây đen bước xuống xe, đứng tại trước đầu xe.
Anh ta đè hai tay xuống, hai trăm tay đấm đá của Hiệp hội doanh nhân Tứ Hải rút dao ra.
“Âm!” Hoàng Chấn Đông và những người khác mới vừa tản ra thì phía cửa chính đột nhiên vang lên một tiếng nổ thật lớn, có người bị đụng, mấy chục chiếc Mercedes-Benz màu đen thì vẫn vắt ngang tại trước cửa.
Cửa xe mở ra, Tống Hồng Nhan xuống xe. Cùng lúc đó, trên mặt biển vang lên tiếng nổ động cơ, hơn ba mươi chiếc ca nô chạy lại gần họ, đứng ở vị trí thủ lĩnh nghiễm nhiên chính là Hàn Nguyệt. Không đến năm phút sau, biệt thự của nhà họ Giang đã bị bao vây kín kế giữa biển người với số lượng lên đến năm trăm người.
Mọi chuyện đã không thể cứu vấn được nữa, khuôn mặt của các thành viên trong nhà họ Giang xám như tro tàn, bọn chúng lũ lượt vứt bỏ vũ khí đầu hàng.
Diệp Phi ôm Đường Nhược Tuyết rời khỏi đây, nhưng lúc đi ngang qua Tống Hồng Nhan, Diệp Phi lạnh nhạt lên tiếng: “Chém!”
Tống Hồng Nhan vung bàn tay ngọc ngà lên, Hoàng Chấn Đông và những người khác giơ tay chém xuống, hơn trăm kẻ địch nháy mắt đều chết thảm…