Chương :
Diệp Phi khoát tay: “Đừng gọi cả tên cúng cơm của tôi ra thế, cậu cứ gọi tôi là Diệp Phi hoặc là bác sĩ Phi gì cũng được”
Mã Thiên Quân nhích lại gần anh: “Được, nếu anh Phi không ngại thì tôi xin phép gọi anh một tiếng anh Phi nhé.”
Diệp Phi khẽ giật đầu không nói thêm gì nữa, anh tập trung khám chữa bệnh chua Mã Thiên Quân, sau khi châm cứu xong lại kê thêm mấy thang thuốc đông y để xương cậu ta liền lại nhanh hơn.
Mã Thiên Quân đứng dậy, sự nhụt chí chán nản của cậu ta đã tan thành mây khói, có thể nói là mặt mũi sáng ngời, dồi dào sức sống hơn hẳn lúc nấy.
Tay chân đang bị gãy cũng trở nên nhanh nhẹn hơn rất nhiều, lẽ ra vết thương đó phải chờ ba tháng mới lành lặn lại được nhưng bây giờ chỉ cần một tháng là nhiều nhất rồi.
Cậu ta có thể cảm nhận được sự thay đổi của cơ thể mình, cười vui như nở hoa nói với Diệp Phi: “Đúng là bác sĩ mát tay, không có bác sĩ nào giỏi bằng anh luôn đó! Anh Diệp Phi, à không phải là anh Phi mới đúng! Anh đúng là thần tiên từ trên trời rơi xuống mà”
Mã Thiên Quân cam tâm tình nguyện phục Diệp Phi sái cổ.
Diệp Phi đưa toa thuốc cho Mã Thiên Quân: “Cậu đến hiệu thuốc hốt theo đúng toa thuốc này, mỗi ngày ba lần, hai tuần sau quay lại đây tái khám”
“Cảm ơn anh Phi, cảm ơn anh Phi!” Mã Thiên Quân cảm ơn rối rít, trước khi đi đã để lại cho Diệp Phi tờ chỉ phiếu.
Ba trăm năm mươi tỷ! Vụng tiền như nước luôn.
Diệp Phi cười cười không nói gì nhiều, anh chỉ nhìn lướt sang chữ kí trên tờ chỉ phiếu.
Công ty giải trí Ái Khốc, Không ngờ tên nhóc này lại muốn tấn công vào giới giải trí… Diệp Phi ném chỉ phiếu sang cho Hoàng Tam Trọng: “Ghi chép vào trong sổ sách đi”
Hoàng Tam Trong nhìn tờ chỉ phiếu đó vào lần rồi thầm mắng Mã Thiên Quân vung tiền như rác, sau đó anh ta lại nghĩ xem mình có nên đập thêm một trận để vết thương đó nặng hơn cho Diệp Phi chữa trị hay không nhỉ?
“Brừml” Mã Thiên Quân vừa đi thì ngoài cửa phòng khám lại có thêm một chiếc xe việt dã lao thẳng về phía này với vẻ kênh kiệu hống hách không ai bằng khiến cả Hoàng Tam Trọng và Đỗ Thanh Đế đều giận tái mặt.
Hoàng Tam Trọng bắt đầu gắt giọng lên: “Lại là người nhà họ Hoắc ư? Giết chết cô taI”
Thẩm Vân Phong dứt khoát cầm băng ghế lên.
Cửa xe được mở ra, bóng người màu xanh đập vào mắt mọi người, dáng người cao cao với tư thế hiên ngang mạnh mẽ và thoải mái nghịch con dao trong tay như không có gì xảy ra.
Đó chính là Sở Tỉnh hay còn gọi là Hổ Nựu.
Trông thấy Hổ Nựu, bọn Đỗ Thanh Đế đang hùng hổ như sắp đánh nhau tới nơi lập tức dẹp chiêng dẹp trống dẹp cả băng ghế rồi lượn đi càng xa càng tốt.
Hoàng Tam Trong ném luôn cả cây gậy đi chạy vội mất dạng.
Không cần phải hỏi lại làm gì nữa, bọn họ đều biết Hổ Nựu.
Diệp Phi giật mình khi thấy cô gái này xuất hiện, không biết cô ta tới đây để làm gì thế nhỉ?
Có điều anh vẫn cười thật tươi chào hỏi: “Cô Sở Tinh, lâu rồi không gặp”
Hổ Nựu liếc nhìn Diệp Phi: “Thế nào, anh muốn gặp tôi lắm hay gì?”
Diệp Phi lại câm nín không biết phải nói gì nữa, người ta bắt chuyện chào hỏi cô ơi là cô!
Nhưng anh vẫn cười: “Sao hôm nay cô lại có thời gian rảnh đến đây chơi thế này? Sức khỏe ông cụ Dương không được ổn hả?”
“Tôi đến đây để khám bệnh đấy được không”
Hổ Nựu lập tức đi tới chỗ Diệp Phí rồi giơ tay lên kéo áo khoác xuống để lộ chiếc áo ngực màu đen cùng với da thịt màu lúa mạch cực kì quyến rũ và hấp dẫn.
Sau đó cô ta chỉ vào vết thương cho tên bắn bên hông mình. Miệng vết thương sâu hoắm, da thịt bị thối rữa đen phù lên và có dấu hiệu hoại tử lan ra xung quanh.
Nhìn thôi còn thấy đau nữa là, thế mà Hổ Nựu vẫn tỉnh bơ như chẳng có gì xảy ra khiến Diệp Phi buộc lòng phải công nhận sự mạnh mẽ của cô gái này.
Diệp Phi híp mắt: “Mũi tên này có tẩm độc của rắn black mamba đúng không?”
Black mamba Châu Phi có tốc độ cực kì nhanh và là loài rắn đáng sợ nhất với nọc độc chết người.
“Hiểu biết cũng khá nhiều đấy”
Hổ Nựu hỏi thẳng: “Có biết giải độc không?”