Chương :
“Cút!”
Diệp Phi không khách khí mà quát lên: “Còn không cút, tôi sẽ gọi cảnh sát lấy lại tiền”
Thấy Diệp Phi cứng rắn, mấy người đàn bà mới miễn cưỡng rời khỏi đấy, trước khi đi còn tiện tay lấy luôn đồ trang trí trong biệt thự, đến cả chậu hoa ngoài cửa cũng bị bê đi.
Thấy bọn họ đã ra về hết, Lâm Thu Linh đứng trên lầu lén chứng kiến tất cả liền thở phào nhẹ nhõm, trong tay cũng cầm sẵn mấy tờ chứng từ đất.
“Diệp Phi, tôi vẫn còn chứng từ đất trị giá tỷ”
“Anh cũng mua lại phần này của tôi đi”
Lâm Thu Linh mắt sáng bừng nhìn Diệp Phi: “Nể mặt Nhược Tuyết, tôi giảm cho %, lấy của cậu tỷ là được rồi”
Đường Nhược Tuyết nhịn không nổi nữa hét lên: “Mẹ, mẹ đừng có được voi đòi tiên như vậy được không?”
“Ai cũng biết, đất mà các người đầu tư đều đã bị Myanmar từ chối rồi, những chứng từ đất trong tay các người đều là giấy vụn”
“Diệp Phi bỏ ra số tiền lớn như vậy giúp mẹ trả nợ, mẹ không những không biết ơn mà còn muốn lợi dụng anh ấy, mẹ có còn là người không?”
“Còn nữa, khoản nợ mà Diệp Phi trả không phải là tỷ, mà là tỷ.”
“Cũng có nghĩa là, biệt thự Đường gia và phòng khám Xuân Phong hiện tại đã thuộc về Diệp Phi, mẹ đừng có mơ giả điếc mà không giao lại cho Diệp Phi”
Cô nhắc nhở mẹ mình đừng chơi xấu.
“Câm miệng!”
Lâm Thu Linh nghe vậy tức giận, đập bàn quát: “Đường Nhược Tuyết, tao là mẹ của mày, ai cho phép mày nói như vậy với tao?”
“Giấy vụn thì sao?
Lợi dụng nó thì sao?
Đó là vinh hạnh của nó.”
Bà ta đắc ý: “Nó có bản lĩnh như vậy, nhiều tiền như vậy, không hiếu kính với tao thì có cửa mà ngẩng mặt lên sao?”
Đường Nhược Tuyết thét lên: “Con và Diệp Phi ly hôn rồi…”
“Ly hôn rồi cũng có thể tái hợp, chúng mày dính chặt lấy nhau như thế thì khác gì đã tái hợp?”
Lâm Thu Linh hùng hồn: “Mà đã tái hợp rồi, Diệp Phi chính là con rể của tao, nó trả chút nợ giúp tao, tặng thêm quà là đương nhiên chứ?”
Mặc dù lúc Kim Chi Lâm khai trương bà ta đã ngất đi, Đường Tam Quốc cũng không nói rõ với bà ta, nhưng bà ta biết Diệp Phi nay đã không còn như trước nữa.
Vì thế lợi dụng được thì cứ lợi dụng.
Đến mức Diệp Phi tức giận, bà ta cũng vô tư, bà ta là mẹ của Đường Nhược Tuyết, Diệp Phi làm được gì chứ.
Hàn Kiếm Phong cũng lên tiếng phối hợp: “Đúng, đúng, đều là người nhà cả, đừng tính toán như vậy”
Đường Nhược Tuyết hét lên: “Các người quá vô liêm sỉ rồi”
“Được rồi, Nhược Tuyết, đừng cãi nữa”
Diệp Phi bước lên bước, cầm giấy tờ đất của Lâm Thu Linh lên: “ tỷ, tôi cho bà, nhưng bà cũng phải làm hợp đồng, quyền sử dụng sẽ là của tôi”
Số tiền này, anh xem như là bù đắp cho Đường Nhược Tuyết.
“Con rể tốt, con rể tốt, lập tức chuyển cho cậu đây”
Lâm Thu Linh nhảy lên vì vui mừng, nhanh chóng làm xong hợp đồng, sau đó đem hết chứng từ nhà đất của Myanmar giao hết cho Diệp Phi.
Diệp Phi cũng không nói nhiều, chuyển ngay cho Lâm Thu Linh tỷ.
“Quá tốt rồi, Diệp Phi, cậu không hề làm tôi thất vọng”
Lâm Thu Linh nhìn thấy số tiền tỷ, trong lòng vui mừng khôn xiết: “Thấy cậu cũng rất có thành ý, thôi thì tôi cho cậu ở lại biệt thự Hoa Đào vài hôm”
“Nhưng nếu cậu muốn tái hợp cùng Nhược Tuyết, thì phải xem biểu hiện sau này của cậu nữa”