Chương :
Quyền sản xuất Tu Hoa thẩm Mỹ ở Hoa Nam?
Năm tỷ cho vay lãi suất thấp của ngân hàng Bách Hoa?
Hợp đồng này đã tát vào mặt của Đường Thi Yến và những người khác.
Cô ta nhìn Diệp Phi không thể tin được, bọn họ không thể tin tưởng được lại có cái bánh từ trên trời rơi xuống này.
Muốn đơn đặt hàng cho đơn đặt hàng, muốn sản phẩm cho sản phẩm, và muốn quỹ có quỹ, công ty Thiên Đường đây là muốn quật khởi a.
Đường Nhược Tuyết cũng hơi mở miệng, cô không ngờ Diệp Phi lại giúp mình, và anh chỉ dùng nhất kiếm phong hầu bọn họ.
“Không thể nào, không thể nào!”
“Những hợp đồng này nhất định là giả, nhất định phải là giả, nhà họ Hoắc chán ghét Đường Nhược Tuyết, họ sẽ không bao giờ ký hợp đồng với cô ta”
Sau một hồi im lặng, Đường Thi Yến chạy tới, nắm lấy hợp đồng và hét lên: “Mọi người không được tin anh ta”
“Tôi biết anh, tôi biết anh, anh là chồng của Đường Nhược Tuyết, một tên lưu manh, sao có thể ký được đơn hang lớn thế này?”
Đường Thi Yến chỉ vào Diệp Phi và hét lên: “Những hợp đồng này chắc chắn là do anh lam giả “Tôi đề nghị, bây giờ chúng ta sa thải Đường Nhược Tuyết ngay lập tức, và tống cổ hai người này ra khỏi công ty ngay lập tức: Cô ta đã làm việc chăm chỉ đến mức này, cô ta sẽ không bao giờ chấp nhận có bất kỳ tai nạn nào xảy ra và phá hủy hết công sữ cảu mình.
“Đúng vậy, những hợp đồng này chắc chắn là giả, Đường Nhược Tuyết thực lực lợi hại đến mức nào, cũng không thể mỗi ngày đi lấy lòng khách hang được.”
“Lần trước Hoắc tiểu thư đến công ty mắng cô, làm sao cô có khả năng ký hợp đồng được?”
“Hơn nữa, nếu rất muốn ký hợp đồng, con số một tỷ triệu vẫn là đáng tin, nhưng hiện tại nó lại là tỷ”
“Dựa vào những thứ này, công ty Thiên Đường có thể trở thành công ty cấp hai, hơn nữa còn có thể không lo lắng giá cả thị trường chứng khoán trong mười năm…”
“Đừng nói Đường Nhược Tuyết, ngay cả gia chủ Đường Hy Phụng cũng không thể làm được”
“Chắc là hai vợ chồng họ đang lừa dối chúng ta, vừa rồi tôi suýt nữa bị họ lừa dối được, thật quá đáng ghét, và ngây thơ rồi”
“Các người còn đang thảo luận cái rằm, Đường Nhược Tuyết tuyển chồng ở rể, chính là một phế vật, huống chỉ là một hợp đồng tỷ”
Hơn một chục giám đốc và cổ đông của Thiên Đường phản ứng kịch liệt, và bàn tán lẫn nhau, họ nhìn chằm chằm vào Diệp Phi và Đường Nhược Tuyết một cách hung ác.
Họ cảm thấy rằng hai người đó đã đưa mọi người đến một bánh trên trời, và họ chỉ có bỏ thời gian ra ăn uống và vui chơi, và bây giờ họ lại bay từ Lông Đô đến cuộc họp.
Đường Nhược Tuyết sắc mặt hơi lạnh.
Nhìn thấy Đường Nhược Tuyết và Diệp Phi bị hàng chục người chĩa mũi mà mắng, Đường Thi Yến càng thêm kiêu ngạo, chỉ trong giay lát, cô ta tát vào mặt Đường Nhược Tuyết một cái tát: ‘Dám múa rìu qua mắt thợ trước mặt chúng tôi, cô cút đi cho tôi: “Công ty Thiên Đường của chúng tôi không muốn một người vô liêm sỉ như cô chỉ đạo.”
Cô ta muốn giết gà dọa con khi.
Đường Nhược Tuyết loạng choạng lùi lại hai bước và suýt ngã.
“Chát–” Diệp Phi ánh mắt lạnh lùng, anh tát vào mặt Đường Thi Yến.
“A” Đường Thi Yến hét lên, và ngã xuống hai mét, và đẩy ngã một người đàn ông để dừng lại.
“Anh dám đánh tôi?”
“Đường Nhược Tuyết, cô dám để người chồng phế vật của cô đánh tôi sao?”
Cô ta bấu chặt má và giận dữ: “Bảo vệ đâu, gọi bảo vệ ra, tóm lấy anh ta cho tôi, tôi còn muốn anh ta ngồi tù mọt gông”.
Một số cổ đông vội vã gọi điện cho bảo vệ.
Đường Nhược Tuyết năm lấy Diệp Phi, hét lên: “Anh đi mau đi, để tôi xử lý”
“Không cần đi, mọi thứ xảy ra hôm nay tôi đều có đúng mực: Diệp Phi tiến lên, nhìn chằm chằm Đường Thi Yến: “Nếu như cô dám đánh Đường Nhược Tuyết, cô phải chịu nhận thức bị đánh.”
Anh lại tát cô ta cái nữa.