Chương :
“Tóm lại, tôi muốn kiểm soát mọi thứ ở Nam Lăng càng sớm càng tốt…” Hoàng Tam Trọng ngây ngẩn cả người: “Bảo đảm không để anh Phi phải thất vọng”
“Zheng—” Đúng lúc này, trên bầu trời đêm vang lên một thanh âm sắc bén, một bóng trắng trực tiếp vụt vào gian nhà trong vườn sau.
Gương mặt của Diệp Phi có chút thay đổi, từ bốn phía xuất hiện những dấu hiệu đầu tiên.
Không có ai có thể quét sạch những mũi tên sắc bén đó, suy cho cùng họ cũng không biết trên đó có thứ gì.
“Bụp–” Suýt nữa thì Diệp Phi và những người khác đã không tránh được, mũi tên lông vũ đã đâm thẳng vào cái cột gỗ chắc chắn.
“Bùm -” Cây cột phát nổ thành những mảnh vụn.
Mũi tên đâm vào gõ tạo ra ba phần, một miếng vải rơi xuống sau cùng.
Bên trên có ba chữ đẫm máu: “Ta đến rồi!”
Tôi đến rồi! Máu chảy ròng ròng, nhìn thấy không khỏi run Sợ.
Chỉ có ba chữ, những chữ tưởng chừng tâm thường vô cùng, nhưng lại tỏa ra thù hận bất tận, cùng sát khí rõ ràng, khiến người ta không khỏi rùng mình.
Diệp Phi kiểm tra một lúc, sau đó thì đốt cho nó cháy sạch, giải tán mọi người rồi quay về đi ngủ, giống như chưa hề có chuyện như thế xảy ra.
Anh không muốn bố mẹ biết chuyện rồi lo lắng.
Nhưng trong âm thầm, Diệp Phi đã gọi hơn chục cuộc điện thoại, thông báo cho Hoàng Thiên Kiều và Tống Hồng Nhan bọn họ, rằng Giang Hoa Long đã trốn ra ngoài được rồi.
Anh muốn các thành viên của Vân Đỉnh hội phải cẩn thận khi ra vào, và tốt nhất nên mang theo một người bảo vệ, để tránh bị Giang Hoa Long và những kẻ khác tấn công.
Đồng thời mười đội diệt Long giáo chủ cũng được thành lập để truy tìm tung tích của Giang Hoa Long.
Diệp Phi sẽ làm hết sức mình để giết Giang Hoa Long.
Sáng sớm hai hôm sau, Kim Chỉ Lâm lại mở cửa như mọi khi.
Diệp Phi vừa ngồi xuống ghế, một bóng người xinh đẹp đi tới, trên tay cầm một tách trà.
Giọng nói nhẹ nhàng: “Anh Phi, uống nước”
Diệp Phi nhìn lên, chính là Dương Tịnh Tiêu.
“Sức khỏe của cô đã tốt hơn chưa?”
Hai người không có nhiều tình cảm, thậm chí mới chỉ gặp nhau ba lần nhưng Diệp Phi đã coi cô như người thân của mình, sẵn sàng chịu trách nhiệm trước những đau khổ của cô.
Nếu cô không nói cho anh biết tung tích của Đường Nhược Tuyết, Triệu Hồng Quang cũng không thể phẫu thuật cho cô, sẽ lưu lại cho cô hồi ức không hề vui vẻ chút nào.
“Đã hoàn toàn lành lặn rồi Dương Tịnh Tiêu ngồi xuống đối diện với Diệp Phi, đưa tay cho Diệp Phi bắt mạch: “Ngay cả vết thương cũng thành sẹo rồi”
Diệp Phi kiểm tra một hồi, sau đó thu ngón tay lại: “Thật sự không sao, chướng ngại trong lòng cô lần này có thể vượt qua rồi à?”
“Tôi đã từng không thể yên lòng, nhưng khi tôi tự tay chém chết Triệu Hồng Quang, mọi ân oán đều đã tan biến rồi.”
Gương mặt xinh xắn của Dương Tịnh Tiêu vững vàng nói: “Bây giờ tôi chỉ muốn bắt đầu một cuộc sống mới mà thôi.”
Diệp Phi nhẹ gật đầu: “chỉ cần bớt được rắc rối là tốt tồi: Dương Tịnh Tiêu nói ra một câu: “Tôi chuẩn bị rời khỏi chỗ này”
“Rời khỏi đây?”
Diệp Phi sửng sốt: “Đi đâu?”
“Tới Myanmar”
Dương Tịnh Tiêu cười khổ: “Mặc dù tôi đã vượt qua ào cản trong lòng, nhưng dù sao thì Trung Hải cũng đối với tôi đã quá quen thuộc rồi, cả người thân và bạn bè của tôi đều ở đây cả”
“Hiện tại tôi đã đủ dũng cảm rồi, trong tương lai có thể tôi sẽ không đủ mạnh mẽ như bây giờ. Nhưng chắc chắn tôi sẽ không bao giờ từ bỏ bản thân mình “.
“Vì vậy tranh thủ tinh thần đang vững vàng như vậy, tôi quyết định đi Myanmar cùng người dì thứ hai của tôi mở tiệm bán ngọc bích”