Chương :
Diệp Phi khẽ gậ u, không nói gì nữa, sau đó đưa cho Tô Tích Nhi một cái khăn tắm, bản thân mình lại ra ngoài điều chế một bình thuốc nước.
Tới khi nghe được Đường Nhược Tuyết gọi mình đi qua, Diệp Phi mới bình tĩnh đẩy cửa bước vào.
Tâm mắt anh lập tức sáng lên.
Trong ánh đèn dịu nhẹ, Tô Tích Nhi đã cởi áo sơ mi, phía trước che khăn tắm lớn, đầu rúc vào trong lòng Đường Nhược.
Tuyết, để lộ ra tấm lưng trần.
Hoàn mỹ.
Đúng là tấm lưng hoàn mỹ hiếm thấy, không phải người phụ nữ nào cũng có được.
Có người nhiều thịt thì lưng sẽ bãng phẳng, ngoại trừ nhìn thịt vẫn là thịt, bờ vai không có thẩm mỹ gì đáng nói. Có người lưng lại quá ít thịt, dáng vẻ gầy ốm, trơ cả xương, thấy mà khiếp.
Một tấm lưng hoàn mỹ tuyệt đối là báu vật của trời, láng mịn, cân đối, thẳng tắp, vừa có bờ vai nhô cao đầy thẩm mỹ, lại còn trắng mịn, đây đặn mà gợi cảm.
“Anh nhanh kiểm tra đi, nhìn cái gì chứ?”
Đường Nhược Tuyết thấy Diệp Phi đứng đờ người ra thì nhướng mày hỏi: “Anh tính chiếm lợi à?”
Diệp Phi mỉm cười thu lại tầm mắt, sau đó giơ chai thuốc nước vừa điều chế trong tay, dùng bông tăm chậm rãi bôi lên trên người Tô Tích Nhi.
Động tác này làm Tô Tích Nhi giật mình khẽ run rẩy, đâu là lần đầu tiên cô ấy bị đàn ông chạm vào như vậy.
Nhưng cô ấy đã nhanh chóng bình tĩnh lại, mặc cho Diệp Phi bôi thuốc trên lưng mình một lượt.
Đường Nhược Tuyết vốn kinh ngạc, nghĩ có phải Diệp Phi đang ve vấn hay không? Dù sao trên tấm lưng láng mịn như gương của Tô Tích Nhi cũng không có dấu hiệu gì là bị bệnh.
Nhưng sau khi anh bôi nước thuốc xong, cô lại giật mình kinh ngạc.
Cô phát hiện ra, trên lưng của Tô Tích Nhi có thêm hình một bông hoa sen tổng cộng có chín cánh.
Trong đó tám cánh đã nở rộ, từng cánh đều có màu đỏ ướt át, còn lại một cánh cũng đang chúm chím chờ nở ra.
Trong nháy mắt, Đường Nhược Tuyết choáng váng. Sao sau lưng của Tích Nhi lại có thứ này?
Diệp Phi thì thào tự nói: “Quả nhiên là Cửu U Liên Hỏa”
Đường Nhược Tuyết muốn hỏi đó là gì, lại bị Diệp Phi khế lắc đâu ngăn lại.
“Được rồi, tôi đã xác định được bệnh tình, tôi bắt đầu khám và chữa bệnh đây.”
Diệp Phi khẽ nói một câu: “Tích Nhi, cô cứ năm yên đừng động đậy. Đợi lát nữa châm cứu sẽ hơi đau, cô cố chịu một chút nhé.”
Tô Tích Nhi trước sau rất nghe theo: SÀ, vâng, được…”
Diệp Phi không nói nhiều nữa, cầm ngân châm tới thi triển châm pháp “Lục Đạo Phục Ma”.
Anh làm với tốc độ rất nhanh. Trong nháy mắt, anh đang châm đầy ngân châm ở trên người Tô Tích Nhi.
Diệp Phi vừa châm cứu vừa nhìn hình vẽ. ‘Rốt cuộc là ai đã trồng Cửu U Hỏa Liên trên người một cô gái đơn thuần, vô tội này?
Cửu U Hỏa Liên là một loại hoa sen sống ở dưới vực sâu nghìn trượng, có thể gặp không thể cầu, cũng là một loại bảo vật tu luyện cực kỳ quý hiếm.
Nhưng thứ quý giá này cũng phải nhằm vào người có thể chất đặc biệt.
Nghe đồn, người nào đồng thời ăn cả chín hạt sen, không chỉ có thể nâng cao cảnh giới, còn có thể thu được công lực một giáp và kéo dài tuổi thọ.
Nhưng nếu là người có thể chất không thích hợp hoặc thường dùng Cửu U Hỏa Liên, sẽ nhanh chóng bị sức nóng của Liên Hỏa xâm nhập, thiêu đốt hỏng nội tạng, cuối cùng biến thành thi thể bị cháy khét.
Diệp Phi đoán có người có một hạt giống trong tay, nhưng không tìm được nơi thích hợp để bồi dưỡng, lại chuyển sang tập trung ở trên người Tô Tích Nhi thích hợp cho hạt sen sinh trưởng.
Đối phương lấy cách thức đặc biệt để trồng hạt sen vào cơ thể Tô Tích Nhi, lợi dụng máu thịt và tinh khí của cô để tẩm bổ cho hạt sen.
Đợi đến khi chín cánh hoa đều nở ra hết, cũng chính là lúc chín hạt sen kết quả, vậy người trồng Cửu U Hỏa Liên sẽ tới lấy hạt sen ra ăn.