Chàng Rể Bác Sĩ

chương 614

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

CHương :

“Các người đều là kẻ khốn kiếp. Tất cả đều là sói mắt trắng”

Sức mạnh của người đàn bà chanh chua trong Lâm Thu Linh dâng lên, cao giọng mắng: “Cút, tất cả cút cho tôi, cút ra khỏi Hoa Đào số của tôi.”

“Mày có tiền thì sao?”

“Chỗ này là nhà tao, do tao quyết định”

“Ra ngoài, ra ngoài, lập tức ra ngoài. Tao không chào đón mày tới Hoa Đào số ”

Bà ta chỉ tay ra cửa, nói với Diệp Phi: “Vê sau mày cũng không được phép tới nữa”

“Mẹ, Hoa Đào số này không phải là của tôi, mà là của Diệp Phi”

Đường Nhược Tuyết nhìn mẹ gây chuyện long trời lở đất như vậy: “Mẹ không được Diệp Phi, nhưng Diệp Phi có thể đuổi mẹ đấy”

Đám người Đường Tam Quốc giật mình kinh ngạc: “Cái gì?

“Đây là biệt thự của Diệp Phi à?”

Bọn họ đã từng ngạc nhiên khi thấy Đường Nhược Tuyết không cần tiền mua Hoa Đào số . Nhưng được ở không nên bọn họ cũng lười hỏi thăm, xem nó đương nhiên thành bất động sản của Đường Nhược Tuyết.

Lâm Thu Linh đang gào lớn cũng lập tức dừng lại, ôm mặt há hốc mồm: “Đường Nhược Tuyết, đứa con gái bất hiếu này. Vì tăng thể diện cho chồng mà con cũng dám nói Hoa Đào số là của Diệp Phi à?”

“Con tưởng con có thể lừa được mẹ sao?”

Bà ta không muốn tin, cũng không muốn thừa nhận, Hoa Đào số của mình lại thuộc về Diệp Phi.

Sao biệt thự hơn ba nghìn tỷ không thuộc về mình, mà lại thuộc về Diệp Phi chứ?

Đường Nhược Tuyết thản nhiên nói: “Hoa Đào số đáng giá hàng tỷ, mẹ thấy con lấy tiền đâu ra mua biệt thự đắt tiền như vậy chứ?”

Lâm Thu Linh nghẹn lời.

“Bây giờ, bà lập tức xin lỗi thím Ngô”

Diệp Phi bước tới, nhìn Lâm Thu Linh lạnh lùng nói: “Nếu không, bà lại cút ra khỏi Hoa Đào số Lâm Thu Linh siết chặt nắm tay, trong mắt lộ vẻ uất ức. Bà †a thật sự không thể tiếp nhận được chuyện mình phải xin lỗi một người giúp việc.

Nhưng bà ta tuyệt đối sẽ không rời khỏi biệt thự Hoa Đào.

Đây là một trong những biệt thự đứng đầu Trung Hải, còn hơn biệt thự nhà họ Đường gấp mười, gấp trăm lần đấy.

Hơn nữa các chị em xung quanh Hoa Đào số đều thường nịnh nọt bà ta, ai nấy đều không dám bày sắc mặt khó chịu với bà ta, cảm giác rất tuyệt.

Thím Ngô thấy thế, vội vàng khoát tay: “Thôi bỏ đi, thôi bỏ đi…

“Không thể bỏ đi được, làm sai lại phải trả giá đắt”

Ánh mắt Diệp Phi lạnh lùng nhìn Lâm Thu Linh: “Trong vòng một phút mà không xin lỗi, tôi sẽ bảo Nhược Tuyết thu dọn hành lý của bà, để bà cút ra khỏi đây”

Tất cả đám người Đường Tam Quốc đều im lặng, rõ ràng bọn họ đều cảm thấy Lâm Thu Linh nên bị dạy dõ.

Lâm Thu Linh khế quát một tiếng: “Diệp Phi, mày đừng khinh người quá đáng.”

“Năm mươi giây!”

“Dù thế nào thì tao cũng là mẹ vợ của mày…”

“Bốn mươi giây!”

“Mày làm vậy sẽ bị sét đánh…”

“Ba mươi giây!”

“Nhược Tuyết, con phải làm chủ cho mẹ con chứ…”

“Hai mươi giây…”

“Sao con có thể tuyệt tình như vậy hả?”

“Mười giây!”

Lâm Thu Linh vội vàng giật mình, nhìn thím Ngô hô lên một câu…

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio