Chương :
Đường Tam Quốc đành mở miệng giảng hòa: “Không hiểu chuyện, lần sau phải để tâm chút”
“Cái gì trên đường có chút tắc chứ, cô lừa ai vậy, hướng dẫn biểu hiện đường rất thông đấy”
Đường Thi Tịnh nói rõ làm Đường Nhược Tuyết khó xử: “Lại nói, biết bà nội sắp đến, các người không để tâm chờ sao?”
“Một người nối một người tản mạn, một người nối một người đến trễ”
“Cả nhà sáu người, không có ai đúng giờ đến đón bà nội, nếu không phải tôi kịp thời chạy đến, bà nội sẽ tức giận dẹp đường về nhà”
Cô ta giễu cợt quét nhìn một nhà Đường Nhược Tuyết: “Thái độ bây giờ của các người, nói rõ không để bà nội vào mắt”
“Thật sự không được, biết rõ bà nội sắp đến, cũng không chuẩn bị sẵn sàng, đến trễ, còn không mua quà, hoa cũng không có…”
“Đổi là tôi, vì có thể đón tiếp bà nội sớm nhất, tôi sẽ ăn ở tại sân bay”
“Có vẻ Nhược Tuyết làm tổng tài, đắc ý vênh váo, tôn ti và lễ nghi của Đường Môn cũng không hiểu”
“Cô ta chẳng lẽ không biết, tất cả hôm nay của cô ta, đều là của Đường Môn, đều là của bà nội cho sao?”
Mấy người ba cô sáu bà củi phế của nhà họ Đường cũng thảo luận, chỉ trích Đường Nhược Tuyết làm người quá tung bay.
“Đường Thi Tịnh, cô đủ chưa?”
Không đợi Đường Nhược Tuyết lên tiếng, Đường Kỳ Kỳ kìm không được trực tiếp tức giận: “Chị tôi nói có chút tắc đường, là cho cô bậc thang để xuống, chúng tôi một người hai người đến trễ như thế, là nguyên nhân gì trong lòng cô không rõ à?”
“Cô bốn mươi phút trước mới gọi điện thoại cho chúng tôi, cho dù biệt thự nhà họ Đường hay là công ty Thiên Đường, tốc độ nhanh nhất đến đây cũng phải một giờ.”
“Tôi chỉ hỏi cô một chút, cô làm sao đến đây trong giờ cao điểm?”
Đường Kỳ Kỳ không chút nể mặt: “Cô lấy miệng thổi qua đây sao?”
“Kỳ Kỳ, sao nói năng như thế? Mẹ, thật xin lỗi, là lỗi chúng con: Lâm Thu Linh cúi đầu khom lưng nhận lỗi, sau đó liên tục đưa mắt ra hiệu cho Đường Nhược Tuyết: “Nhược Tuyết, quà bảo con mua cho bà nội đâu, mau lấy ra”
Trường hợp này, giải thích quá nhiều, cũng không bằng sự thực tế của một món quà.
Khuôn mặt xinh đẹp của Đường Nhược Tuyết khẽ thay đổi.
Lâm Thu Linh tiếp tục thúc giục: “Nhanh dâng chút lòng thành của nhà ta lên cho bà nội đi”
Mấy người kia nghe vậy bắt đầu quấn quýnh tay chân, không một ai có thứ gọi là quà, chỉ có thể gửi gắm hi vọng vào Đường Nhược Tuyết, hi vọng cô lấy ra miếng ngọc bích mấy trăm triệu để bà nội bớt tức giận.
Trong đầu Đường Nhược Tuyết lập tức ong ong lên, lại lần nữa nhìn lên Đường Hy Phụng xin lỗi: “Bà nội, con thất trách quá, vội đến thăm bà nội, nên con không kịp mua quà gì tặng bà nội cả”
“Con——” Nghe thấy câu này, Lâm Thu Linh thiếu chút tức thổ huyết, hận không thể ngay tại đây cho Đường Nhược Tuyết một bạt tai, chỉ có điều Diệp Phi cũng đang đứng bên cạnh, nên bà ta không dám ra tay.
“Đường Nhược Tuyết, ngay cả món quà gặp mặt mà cô cũng không mua nổi ư?”
Cô cũng tự tin thật.
Đường Thi Yến nhanh nhảu tiếp lời: “Đến muộn thôi đã được xem là đại nghịch bất đạo rồi, mà ngay cả chút quà mọn cũng không mua nổi, cô không chút để tâm với bà nội sao?”
“Món quà mấy trăm triệu đương nhiên là tôi mua không nổi, còn quà mấy chục triệu, hay mấy triệu thì tôi vẫn mua được”
Lâm Thu Linh không chút kiên dè đả kích lại cô: “Bà nội cũng đâu có quan trọng vật chất, chỉ cần chút tâm ý mà thôi”
Đường Nhược Tuyết cắn môi không nói lại, một khi cô phản kháng cũng chỉ gây thêm phản ứng dữ dội hơn mà thôi.
“Mẹ cũng chẳng biết nên nói thế nào với con nữa”
Đường Thi Yến hừ một tiếng: “Nếu như mà ai cũng giống như cô á, chắc là bà nội phải chịu đau thương cả đời mất thôi”
Đường Thi Yến tiếp tục nói: “Bà nội, cây gậy được mài dũa bằng ngà voi này con tặng bà, con mua nó từ Vương quốc Voi Châu Báu về, giá tỷ triệu.”
Vương quốc Voi Châu Báu là một Vương quốc được nhắc đến trong tác phẩm Tây Du Ký.