Chương :
Thấy gia đình Đường Tam Quốc đã nhận sai, sắc mặt Đường Hy Phụng lúc này mới hòa hoãn lại đôi chút, sau đó ánh mắt lướt về phía Diệp Phi.
“Ai ôi, vị này chẳng phải là Diệp Phi đấy sao?”
Đâm chọc làm gì không biết?
Đường Thi Yến chỉ sợ chưa đủ loạn hét Diệp Phi một tiếng: “Còn không mau cút tới chào hỏi bà nội?”
“Bà nội, đây là chồng của Đường Nhược Tuyết, con rể môn đăng hộ đối, là một lương y”
Bà ta tránh nhắc tới ưu điểm Diệp Phi một cách vô đối: “Thằng đó đáng gờm lắm, có thể can thiệp vào hoạt động của công ty Thiên Đường”
“Diệp Phi?”
Đường Hy Phụng nghe thấy vậy đôi mắt như phóng ra tia lửa điện, hung hăng nhìn Diệp Phi chằm chằm: “Cậu chính là người đang gây sóng gió cho công ty Thiên Đường?”
Ánh mắt của mọi người trong chốc lát đều tập trung về phía Diệp Phi.
“Đếch liên quan tới bài”
Diệp Phi không chút e dè trả lời.
Cả nhà Đường Tam Quốc vì câu này mà hàng loạt kinh sợ, không thể nào ngờ được, Diệp Phi lại trả lời như vậy.
Đây đúng thực là không cho bà nội chút mặt mũi nào cả.
Đường Kỳ Kỳ như muốn nhảy cẩng lên.
“Hỗn láo, nói chuyện kiểu gì vậy?”
Đường Hy Phụng giận tím mặt: “Đường Tam Quốc, nhà này của cậu đúng là chẳng có chút gia giáo nào, đến con rể cũng hỗn láo cỡ này, tôi thật sự thất vọng”
Lâm Thu Linh quát Diệp Phi: “Diệp Phi, vị này là bà nội Đường, con phải gọi một tiếng bà nội, hoặc là lão phu nhân cũng được.”
Diệp Phi nói một câu muốn long trời lở đất: “Bà ta không xứng!”
Bà ta không xứng?
Chỉ có bốn chữ đơn giản, khiến cho tất cả mọi người một lần nữa rơi vào tĩnh lặng.
Cả nhà Đường Tam Quốc trợn mắt há mồm nhìn anh, dường như không ai ngờ rằng Diệp Phi lại thẳng thắn đến vậy.
Đường Hy Phụng là ai cơ chứ?
Là người đứng đầu mười ba chi nhánh của Đường Môn, giữ chức quản sự của Đường Môn, mặc dù không có thực quyền gì, nhưng thật sự phải nói là đức cao vọng trọng, ở Đường Môn rất được nhiều nhười người kính trọng.
Hơn nữa dù là một chỉ nhánh yếu kém, chỉ khá đương đối với phần còn lại của Đường Môn, đóng ở nơi nào, thì sẽ trở thành một hào tộc ở nơi đó.
Một chỉ nhánh trong mười ba chỉ nhánh có hơn sáu trăm người, không một ai trong số đó dám ngỗ nghịch với Đường Hy Phụng, càng không có người nào dám nhục mạ bà ấy, kể cả người chanh chua như Lâm Thu Linh.
Bây giờ Diệp Phi nói bà ta không xứng, quả thực là đang khiêu khích quyền uy của Đường Hy Phụng.
“Diệp Phi, cậu biết cậu đang nói gì không?”
Trong mắt Đường Thi Yến lấp lóe một tia chớp, châm ngòi kéo gió hét lên một tiếng: “Một thằng con rể đi diện kiến trưởng bối, một thằng phế vật được nhà họ Đường nuôi dưỡng, lấy tư cách gì nói bà nội không xứng?”
“Bà nội không xứng, chẳng lẽ cậu xứng? Hay là Đường Nhược Tuyết xứng?”
Cô ta chụp thêm cái mũ lên đầu anh: “Đúng là một thăng mất dạy”
Bà lão mũi chim ưng cùng với mấy tên vệ sĩ bên cạnh đều dùng ánh mắt chết chóc nhìn Diệp Phi, dường như cũng đang tức giận thẳng ranh láo toét dám phạm thượng đến bà Chủ Mẫu.
Đường Nhược Tuyết gấp gáp kéo ống tay áo của Diệp.
Phi: “Diệp Phi “Cứng đầu bảo thủ, không phân phải trái trắng đen, tự cho mình là đúng, cậy già lên mặt…..” Diệp Phi còn lâu mới nể mặt Đường Hy Phụng: “Người như vậy có tư cách gì để tôi phải gọi một tiếng bà nội hay lão phu nhân đây?”
Lâm Thu Linh vội vàng quát tháo: “Diệp Phi, im miệng, ngậm miệng lại ngay..