Chương :
“Anh Phị, tôi…… Tôi thật sự không cần…..” Cô trông chờ nhìn Diệp Phi: “Quần áo tôi có mà”
“Cô không lựa, thì tôi bảo người ta lựa giúp cô vậy”
Diệp Phi trừng mắt liếc cô một cái, sau đó gọi nhân viên bán hàng lại đây, chỉ vào Tô Tích Nhi nói: “Lựa ba bộ quần áo phù hợp với người này, giá tâm ba mươi triệu”
Sắc mặt Tô Tích Nhi vô cùng phức tạp nhìn Diệp Phi.
Nhân viên bán hàng vui vẻ gật đầu: “Tôi hiểu rồi”
Không thể không nói, cô nhân viên bán hàng này vô cùng lanh lẹ, chưa tới mười phút, đã chọn xong cho Tô Tích Nhi ba bộ quần áo, từ đồ trong đến đồ ngoài từ nón trên đến giày dưới, tất cả đều có.
Sau đó, cô ấy liền dẫn Tô Tích Nhi đi thử quần áo.
Diệp Phi trực tiếp quét thẻ quét luôn ba mươi sáu triệu, không chừa hề đường lui cho Tô Tích Nhi.
Tô Tích Nhi đành phải đi thay quần áo.
“Nhóc nhỏ, cũng đâu phải không có cách trị”
Diệp Phi hừ một tiếng, sau đó điện thoại, lấy điện thoại ra bắt máy, là Tống Hồng Nhan gọi tới, thông báo phát hiện ra dấu vết của Giang Hóa Long.
Diệp Phi trốn ra một góc thanh máy để nghe điện thoại.
Mấy nhân viên bán hàng đang nói chuyện phiếm với nhân viên thu ngân, đột nhiên phát hiện một nhân viên thu ngân ngây ngẩn cả người, ánh mắt đang lướt tới lướt lui phòng thay đồ.
Một nhân viên bán hàng thấy vậy đẩy cô ta một cái: Tiểu Hồng, cô sao thế?”
Nhân viên thu ngân không nói gì, vẫn cứ nhìn về phía trước.
Mấy cô nhân viên bán hàng khác cũng hiếu kỳ nhìn lại, lần này, các cô cũng đều ngây dại, giống như đột nhiên bị người ta điểm huyệt vậy.
Trong phạm vi nhìn thấy, Tô Tích Nhi đã đi ra, dáng người dong dỏng mặc một chiếc áo trắng một chiếc quần đen, vừa có phần chững chạc lại có chút hoạt bát, khóe miệng Tô Tích Nhi cười ngượng ngùng, dưới ánh đèn, dường như lấp lánh những viên pha lê nho nhỏ.
Nhìn từ góc độ nào, cũng tản ra một loại mị lực khó hiểu khiến người ta dần chìm đắm, giống như trong truyện cổ tích, cô bé lọ lem mặc váy dạ hội mang giày thủy tinh.
Cho nên ánh đèn, tất cả những tia ánh sáng, tất cả sự tán dương, đều bị một mình cô chiếm hữu! Mấy nhân viên bán hàng lắc lắc đầu, tự dưng lại thấy cảnh tượng trước mắt đây không phải là ảo ảnh.
Các cô từng gặp vô vàng các khách hàng yêu kiều xinh đẹp, nhưng chưa một ai, dựa vào sự thay đổi trang phục mà thay đổi luôn cả khí chất khiến ai nấy đều ngất ngây.
Loại khí chất ấy, là khí chất bẩm sinh của một tiên nữ, giống như thần tiên tỷ tỷ Lưu Diệc Phi lúc cô mười sáu tuổi, khiến người nhìn đều không ngậm được mồm tán dương vài câu.
Mấy người đi ngang cũng được một phen chấn kinh, cấp tốc lấy điện thoại ra chụp vài tấm hình.
Tô Tích Nhi cũng không quan tâm, ánh mắt vội vàng lướt vài vòng tìm Diệp Phi, muốn có được sự công nhận của anh, được anh khen ngợi.
“Cô em gái, nhìn không tệ nhỉ, đến công ty giải trí Nam Cung của tôi làm nghệ sĩ đi”
Đúng lúc này, trong đám người, bỗng nhiên có một thanh niên cà lơ phất phơ từ đâu đó đi lại gân, người đi đầu có đeo khuyên tai, cổ tay đeo một cái lắc có khắc hai chữ Võ Minh.
Người đó nhuộm tóc màu bạch kim, vành mắt có vài vòng thâm đen, đi đường cũng đi kiểu cà chớn, làm người ta cho rằng người này tửu sắc quá độ nên mới thành ra như này.
Nụ cười của hắn ta, không những hèn mọn dối trá, còn có chút hắn ám nữa, hắn ta đi tới đâu người ta né tới đó, sợ tên này đột nhiên nổi điên sẽ ảnh hưởng tới mình.
Ánh mắt nhiệt tình của anh ta nhìn Tô Tích Nhi chăm chăm, tới gần anh ta rút ra một tấm danh thiếp, nói: “Tôi tên là Nam Cung Hạo, ông chủ của công ty giải trí Nam Cung, lần này tới Trung Hải tham gia mùa điện ảnh, nhân tiện đào thêm vài người mới nữa”
“Ngoại hình và khí chất của cô rất phù hợp với công ty chúng tôi.”
“Tôi hi vọng cô có thể gia nhập vào công ty chúng tôi, chỉ cần cô ký kết gia nhập, tôi lập tức sẽ cho bố mẹ cô một tỷ xài chơi”
“Một tỷ đó, là tiền mặt, bố mẹ cô nhất định rất vui mừng, vui vì cô còn nhỏ như vậy mà đã kiếm được tiền rồi.”
“Hơn nữa chúng tôi sẽ dốc sức đại tài trợ cho cô, chậm nhất là nửa năm, cô sẽ nổi tiếng khắp Giang Nam Bắc”