Chương :
“Buông rail”
“Rầm!” Đúng lúc đó thì cửa phòng bị người ta đạp tung.
Một người phụ nữ áo xanh nghiêng ngả lảo đảo bước vào rồi loạng choạng ngã sấp xuống bên cạnh Diệp Phi.
Bọn Độc Cô Thương đang lạnh lùng nhìn thì ngoài cửa lại xuất hiện một đám người vạm vỡ.
Bọn họ nhanh chóng kéo cô gái đó dậy và giữ lấy hai tay cô ta.
Người phụ nữ tóc tai bù xù không thấy rõ mặt nhưng dáng người cực kì đẹp, hết sức dẻo dai, có thể thấy là người luyện võ.
Bấy giờ, cả người cô ta ướt sũng, dính rất nhiều rượu, hơi thở dồn dập và ánh mắt đờ đãn bất lực.
“Con quỷ cái này dám chạy hả, muốn chết đúng không?”
Một gã đầu trọc nắm tóc cô ta lên sau đó tát cho cô ta hai bạt tại.
“A!” Người phụ nữ đó hét lên thảm thiết nhưng lại bật cười.
Diệp Phi lập tức nhìn chăm chằm: Tiết Như Ý?
“Thứ phế vật đã đứt hết gân tay gân chân rồi còn dám sĩ diện gây chuyện với cậu Đông Tinh hà? Đúng là không biết điều.
“Thoải mái giao cho thân thể cả cổ phần cho cậu Đông Tinh thì có phải khổ như bây giờ không?”
“Chúng mày, dẫn về, cậu Đông Tinh đang chờ đấy!”
Gã đàn ông đầu bóng lưỡng lại tặng cho Tiết Như Ý hai bạt tai khiến đầu óc cô ta choáng váng dần mất đi ý thức.
Thế nhưng cô ta vẫn híp mắt há miệng nhìn Diệp Phi như thể đang muốn kêu lên là cứu tôi, cứu tôi…
“Bốp!” Gã đầu bóng lưỡng lại cho Tiết Như Ý một đấm điến bụng cô ta đau điếng: “Ngoan ngoãn vào.”
Mấy gã đàn ông vạm vỡ lại đỡ cô ta lên.
“Dẫn đi”
Gã đầu bóng lưỡng trở tay lại chỉ vào Diệp Phi uy hiếp: “Nhớ, chúng mày không nhìn thấy gì hết! Nếu không bố mày giết mày”
Nói xong gã ta lập tức hét lên chuẩn bị đưa Tiết Như Ý đi.
“Đứng lại!”
Diệp Phi cầm cái chân vịt lên thoải mái cắn: “Ai cho các người đi?”
“Để người lại, tôi cho các anh một con đường sống”
Anh liếc nhìn Tiết Như Ý, dù là kẻ dịch nhưng Tiết Như Ý là người có tình có nghĩa nhất trong dàn đệ tử của Thẩm thị.
Thẩm Thiên Sơn chết rồi, hơn mười ngàn đệ tử Nam Lăng Vu Minh nhưng chỉ có một mình Tiết Như Ý đi một đoạn đường dài tới tìm anh báo thù.
Thế nên Diệp Phi khá là coi trọng cô ta.
Vả lại anh đột nhiên cảm thấy Tiết Như Ý rất có giá trị với tình hình của Năm Lăng bấy giờ.
“Để người lại á?”
“Ranh con, mày tưởng mày là ai?” Gã đầu bóng lưỡng nghe thế lập tức nghe răng cười: “Mày có biết bọn tao là loại người nào không hả? Mày có biết cô ta là loại người nào không hả?”
“Tao nói cho mày biết, vũng nước này sâu lắm nên đừng xen vào việc của người khác, nếu không chúng mày sẽ rơi đầu đấy”
Gã ta còn đi tới đá ngửa bàn trà, dăn mặt Diệp Phi để anh biết và không đụng vào bọn họ.
Bàn tròn ngã ngửa, rượu và thức ăn đều rơi xuống đất tạo thành một đống bừa bộn.
“Bữa cơm này cần đền tiền” Diệp Phi thản nhiên nói: “Để người lại, đền một trăm ngàn rồi cút đi”
“Rầm!” ‘Gã đầu bóng lưỡng chưa kịp nổi bão thì cửa phòng lại mở ra.
Đầu tiên là hơn mười gã mặc đồ đen đi vào, sau đó là bảy tám người quân là áo lụa.
Nam gọn gàng, nữ xinh đẹp, người đi giữa là một tên mặt hoa da phấn ngậm điếu xì gà với cái mũi ưng cực kì nổi bật.