Chương :
Tiết Như Ý thì thào tự nói: “Tại sao lại như vậy? Tại sao có thể như vậy?”
Ban đầu Thẩm Đông Tỉnh hết sức nghi ngờ nhưng nhìn thấy vẻ mặt cứng đờ của Tiết Như Ý thì anh ta biết rõ ràng Diệp Phi thật sự là hội trưởng Nam Lăng.
Anh ta cảm thấy hết sức buồn cười cùng hoang đường, Nam Lăng Vũ Minh đấu ngươi chết ta sống, không hề hay biết Cửu Thiên Tuế đã chọn hội trưởng từ lúc nào rồi.
Quả nhiên những nhân vật nhỏ chỉ có thể đón thấy kết cục hi sinh dành cho quân cờ.
Sau đó, Thẩm Đông Tinh cảm giác từ đầu đến chân mình lạnh hết cả người, nếu như Diệp Phi là hội trưởng Nam Lăng thì anh ta chẳng có một tí lợi thế nào dù chỉ là nhỏ nhất.
Chính xác là mặc người chém giết.
“Tình hình của Nam Lăng Vũ Minh xoay vần, Cửu Thiên Tuế đến Trung Hải tìm được tôi”” Diệp Phi ngữ khí bình thản nói cho họ biết chân tướng sự thật: “Cửu Thiên Tuế muốn tôi đi dọn tàn cục, bù lại là tôi phải xóa bỏ ân oán với Thẩm Thiên Sơn”
“Ta đồng ý nên mới tới Nam Lăng”
“Thật ra ý định bạn đầu của tôi là thuận ta thì sống nghịch †a thì chết, tôi giết đâu đó một nửa Nam Lăng Vũ Minh thì ngày tháng sẽ thanh bình”
“Thế nhưng đêm nay gặp được cô tôi lại cảm thấy để cho đại đệ tử như cô ra mặt cũng khá ổn, vừa giúp tôi được yên bình và đỡ phải mất đi một mớ người”
“Vừa cho cô trở về vị trí cao nhất”
“Có thể nói là một được ba “
“Thế nào Tiết Như Ý, bây giờ cô có đồng ý bán mạng cho tôi không hay là kiên trì với sự cố chấp đó?”
Anh bình thản nhìn Tiết Như Ý, k thúc. giục không vội vã và cũng chẳng tạo áp lực. Không một ai hay biết, một ngọn núi lửa đang muốn sôi trào lên trong sự bình yên đó.
“Tiết Như Ý ra mắt hội trưởng!”
Tiết Như Ý đột nhiên đứng dậy cúi đầu với Diệp Phi: “Từ này về sau, Tiết Như Ý chỉ nghe lời hội trưởng, sai đâu đánh đó”
Cô ta đã không còn sự lựa chọn, không đi theo Diệp Phi thì cả đời này cô ta sẽ mãi mãi là phế nhân, hơn nữa Nam Lăng Vũ Minh sẽ bị Diệp Phi giết đến khi máu chảy thành sông.
Nhà họ Thẩm lại càng không nhất thiết phải tồn tại.
Mặc kệ cô ta vì mình hay là niềm tâm huyết của sư phụ thì Tiết Như Ý cũng chỉ còn cách bán mạng cho Diệp Phi.
Hơn nữa trong lòng cô ta có một niềm khao khát, cô ta muốn biết sau này Diệp Phi có thể leo lên được độ cao nào.
“Được, bắt đầu từ hôm nay cô chính là người của Diệp Phi.
Chỉ cần cô trung thành, tôi sẽ cho cô giống với Hoàng Thiên Kiều, trở thành người trẻ mạnh nhất Vũ Minh”
Không cần ngôn ngữ hoa lệ hay mạnh mẽ, cũng không cần phải vỗ ngực thể hiện lòng trung thành, chỉ mấy câu đơn giản thôi là đủ để Diệp Phi cảm nhận được sự trung thành của Tiết Như Ý.
Tiết Như Ý cung kính trả lời: “Cảm ơn hội trưởng”
“Được rồi, đừng nói mấy lời nhảm nhí nữa, tôi sẽ chữa trị cho cô trước”
Diệp Phi võ vai cô ta: “Mấy ngày tới cô phải cố gắng nỗ lực nhiều đấy”
Sau đó anh không nói huyên thuyên nữa mà đi tìm căn phòng chữa trị cho Tiết Như Ý.
Thẩm Đông Tinh bình tĩnh nhìn theo bóng lưng hai người và cực kì nghi ngờ, gân mạch đã đứt hết rồi thì chữa bằng niềm tin à?
Nhưng một tiếng sau, Thẩm Đông Tỉnh giật mình hoảng hốt.
Cửa phòng mở ra, Diệp Phi và Tiết Như Ý bước ra ngoài.
Diệp Phi cực kì bình tĩnh, người phía sau đứng thẳng tắp, tinh thần phấn chấn và ánh mắt cháy bỏng.
Đó là hi vọng, đó là chiến ý, đó là sức mạnh được thắp sáng lên một lần nữa.
Diệp Phi khẽ nghiêng đầu qua, Hoàng Thiên Kiều lập tức ném một cái ghế vào người Tiết Như Ý.
“Bốp!” Tiết Như Ý xoay tay, mạnh mẽ đạp tung chiếc ghế bằng gỗ lim.
Sau tiếng vang giòn tan, chiếc ghế lập tức vỡ tan thành từng mảnh.