Chương :
“Nhiều nhất là một tháng, cô ấy sẽ về Trung Hải tìm anh”
Nói tới đây, cô cầm di động mở ra một cuộc ghi âm, trong đó là giọng của Tống Hồng Nhan.
Tống Hồng Nhan muốn Diệp Phi tha thứ cho cô vì cô ra đi mà không nói lời nào, cô quay về Nam Lăng để chăm sóc ông ngoại đang ốm nặng, để Diệp Phi không phải lo lắng cho sự an toàn của cô.
Cô bảo Diệp Phi đừng ở lại Nam Lăng nữa, sớm quay về Trung Hải phát triển sự nghiệp của mình. Nhiều nhất là một tháng, cô sẽ đi Kim Chi Lâm tìm Diệp Phi.
“Đã nghe xong chưa?”
Tô Như Họa ấn tắt di động: “Là giọng của Hồng Nhan đúng không?”
Diệp Phi gật đầu, đúng là giọng của Hồng Nhan. Từ giọng nói của cô có thể nhận ra, cô không bị thương.
Nhưng Diệp Phi có thể cảm nhận được cô cười hơi miễn cưỡng.
Tô Như Họa thở dài nhẹ nhõm: “Thế bây giờ anh có thể yên tâm về Trung Hải rồi chứ?”
“Cô ấy đúng là an toàn nhưng tôi có thể cảm nhận được cô ấy đang gặp vấn đề khó giải quyết.”
Diệp Phi nhìn về phía Tô Như Họa nói: “Nói cho tôi tình huống hiện tại của Hồng Nhan, tôi sẽ giúp cô ấy giúp quyết.”
Trần Sơ Nhiên nghe vậy thì trợn trắng mắt, trong mắt hiện lên vẻ coi thường.
“Anh có lòng rồi.”
Tô Như Họa ngoài mặt thì mỉm cười gật đầu nhưng trong lòng cũng rất coi thường câu nói này.
Cô là một người phụ nữ thành đạt nắm giữ tài sản hàng triệu, bên cạnh toàn là đại là thiếu gia thiên kim tiểu thư còn không giải quyết được vấn đề khó của Hồng Nhan, Diệp Phi giải quyết được sao?
Đây đúng là trò cười.
Một anh chàng đến từ thành phố nông thôn Trung Hải có thể có tài cán gì?
Không quyền không thế thì cũng thôi đi, còn nói ra lời ngông cuồng, nhân phẩm thật là kém.
Tô Như Họa hoàn toàn thất vọng với Diệp Phi, cô suy nghĩ nhất định phải khuyên Hồng Nhan quên người này đi.
“Hồng Nhan không gặp chuyện khó gì, vẫn là câu nói đó, cô ấy rất khỏe, anh không tìm cô ấy, cô ấy càng tốt”
Tô Như Họa thản nhiên nói: “Anh hãy yên tâm quay về Trung Hải đi”
Ánh mắt Diệp Phi rét lạnh: “Tôi muốn biết tình hình của Hồng Nhan”
Thật là kiêu căng! Trần Sơ Nhiên không kiềm chế được, cực kỳ tức giận mà cười: “Anh muốn biết tình hình của Hồng Nhan, anh biết thì có thể làm được gì?”
“Một tên nhà nghèo như anh có thể giải quyết chuyện khó gì? Ngay cả tôi anh còn không biết”
“Giá trị con người tôi hơn triệu, kinh doanh chuỗi cửa hàng mỹ phẩm, một cuộc gọi có thể gọi đến mấy trăm người.”
“Tôi còn không giúp được Hồng Nhan, một tên nhà quê như anh thì có thể có bản lĩnh gì?”
Cô xua tay: “Anh mau quay về đi, đừng mất mặt xấu hổ nữa: Giọng nói Diệp Phi kiên định: “Chưa nhìn thấy Tống Hồng Nhan, tôi sẽ không quay vi Tô Như Họa kinh hoàng giẫãm lên giày cao gót, vẻ mặt bực mình nhìn Diệp Phi: “Được thôi, Diệp Phi, đừng nổ nữa, cũng đừng làm ra vẻ nữa, không thú vị đâu”
“Tôi biết anh muốn ôm đùi Hồng Nhan để đổi đời”
“Nhưng nhà họ Tống không phải anh muốn ôm là ôm được, nhà họ Tống cũng không thể để anh vào cửa”
“Anh hãy chết cái suy nghĩ cá vượt long môn này đi”
“Cũng không cần phải nói chuyện cười là anh giúp Hồng Nhan giải quyết vấn đề khó, hành động cố làm ra vẻ nhiệt huyết đó thật buồn cười.”
“Đến cả bữa sáng một phần cũng không ăn được, lấy cái gì giúp đỡ Hồng Nhan vậy?”
Ngón tay Tô Như Họa chọc vào đồ ăn xa hoa, con ngươi mang theo một chút trào phúng.
Trần Sơ Nhiên cũng bĩu môi.
“Cậu Diệp, đây là bữa sáng mà tôi tự tay làm!”