Chương :
“Không phải cậu muốn lòe thiên hạ để gây chú ý với chúng tôi sao?”
Viên Nguyệt Dung và mấy người bạn của bà ta đều mang vẻ mặt miệt thị, ngay cả Chung Thiên sư còn không làm gì được, Diệp Phi cố anh hùng gì chứ.
Nhưng mà bọn họ còn chưa châm biếm xong, khuôn mặt đã cứng đờ, Há miệng thật to.
Vô cùng khiếp sợ.
Đám người Chu Trường Sinh vô thức nhìn lại, chỉ thấy bà Chu đang khí thế bừng bừng nhìn thấy Diệp Phi xuất hiện lại dừng bước.
Một giây sau, bà Chu quay đầu bỏ chạy…cả đám người mộng bức!
“Chạy đi đâu?”
Diệp Phi cầm ngọc Tướng quân đuổi theo.
Bà Chu lại chạy càng nhanh.
Phút chốc hai người dồn hết sức, truy đuổi nhau vòng quanh vườn hoa và núi giả sau núi.
“Diệp Phi đáng sợ vậy sao?
Đáng sợ đến mức tà ma đều sợ hãi?”
“Không thể nào, không thể nào, cậu ta chỉ là một bác sĩ nhỏ al”
Đám người Viên Nguyệt Dung trợn mắt há hốc mồm, làm thế nào cũng không ngờ được, bà Chu đại sát tứ phương sẽ bị Diệp Phi đuổi cho chạy khắp núi.
Hơn nữa bộ dáng còn như gặp quỷ.
Rõ ràng bà mới là cái người bị trúng tà mà.
Không chỉ có Chu Trường Sinh không lý giải được, Chung Thiên sư cũng ngu ngơ không thôi.
Nhìn bản thân bị thương tàn tạ, lại nhìn Diệp Phi người ta tươi sáng, hắn hơi xấu hổ.
Chênh lệch quá lớn.
Bà Chu vừa chạy vừa buồn bực, kỳ thực bà cũng không muốn chạy thậm chí còn muốn xé Diệp Phi.
Nhưng không biết tại sao, Diệp Phi vừa xuất hiện, bà cảm giác được một cảm giác nghiền ép hít thở không thông.
Đám người Chung Thiên sư có thể cảm nhận được thần sắc hung ác trên người bà, bà cũng thế có thẻ cảm nhận được sát ý của Diệp Phi.
Cho nên vừa nãy bà đang khí thế như cầu vồng, bây giờ thì chỉ hy vọng có thể trốn khỏi Diệp Phi, nếu không rất có thể tối nay sẽ tan thành mây khói.
“Vẫn chạy?”
Nhìn thấy bà Chu chạy mãi không ngừng, Diệp Phi giận rồi.
Anh cầm ngọc Tướng quân ra rống một tiếng: “Lâm, binh, đấu, giả, giai, trận, liệt, tại, tiền”
Anh cầm ngọc Tướng quân trong tay oanh về phia bà Chu nói: “Phái”
Một đạo hồng quang mà chỉ có Diệp Phi nhìn thấy vọt ra, giống như mũi tên nhọn đâm vào sau lưng bà Chu.
Bà Chu hét thảm một tiếng, ngã vào phía sau núi giả.
“Các người đừng lại đây thêm phiền”
Diệp phi ngăn lại mấy người Chu Tĩnh Nhi muốn qua giúp đỡ, di chuyển bước chân vọt tới trước mặt bà Chu.
Anh đấm một quyền vào bà Chu đang ngọ nguậy muốn đứng dậy.
Bà Chu lại hét thảm một tiếng, ngã mạnh xuống, vẻ mặt thống khổ.
Diệp Phi không ngừng lại, trực tiếp dẫm nát bụng bà Chu.
Bụng bà Chu đau đớn, mị “Bụp…” Trước tiên, là hai đầu ngón tay trắng nõn bắn ra, rơi trên mặt đất, máu tươi đầm đìa nhìn thấy mà ghê người cũng không há được.
Sau đó là một cỗ sát khí bốc ra từ trong miệng.
Tối đen như mực, hình dạng bay lơ lửng, giống như một Võ sĩ mặc quần áo của nước Dương.