Chàng Rể Bác Sĩ

chương 752

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương :

Diệp Phi gật đầu: “Độc Cô Thương mạnh, tôi thấy rồi”

“Thấy rồi mà còn muốn lên đài đánh sao?”

Vương Thi Viện dựng cả hàng lông mày lên: “Tôi biết anh rất mạnh nhưng anh không phải đối thủ của đám người Độc Cô Thương đâu”

“Lên đài đánh một trận không đơn giản như anh nghĩ đâu.”

Trần Bối Lạp mặc một bộ Givenchy, phấn chấn đeo đồng hồ cười lạnh nói: “Thi Viện, cậu đừng tốn nước bọt khuyên bảo nữa, anh ta đã n làm mờ mắt rồi, sẽ không thay đổi đâu.

“Loại người này không giống với những người phú quý như chúng ta, một cái tai nạn bị xe đâm, cùng lắm là đền tám mươi vạn là xong”

Cô rất khinh thường Diệp Phi liều mạng: “Bây giờ một triệu đã rơi ở trước mặt, tất nhiên là anh ta sẽ được ăn cả ngã về không”

Triệu Khôn cũng châm chọc khiêu khích Diệp Phi: “Đối với chúng ta một triệu không là gì, đối với anh ta mà nói, đừng nói là lấy mình ra, cho dù lấy tính mạng của tất cả mọi người trong nhà ra mạo hiểm, anh ta cũng không có tí do dự nào.

“Đúng thế, ngộ nhỡ may mản thắng lợi, một triệu có thể làm rạng rỡ tổ tông”

Tối qua Diệp Phi đại sát tứ phương, mặc dù cứu mạng Triệu Khôn bọn họ nhưng cũng chẳng khác nào đánh mặt bọn họ làm cho Triệu Khôn rất khó chịu trong lòng.

Đặc biệt nghĩ đến, Diệp Phi đợi hắn dốc sức đến nhăn mặt thì anh hùng cứu mỹ nhân, Triệu Khôn đã cảm thấy Diệp Phi cố ý nhằm vào mình, cho nên đối đầu với anh.

Một vài người bạn nữ xinh đẹp cũng bĩu môi, nhìn Diệp Phi bằng vẻ mặt khinh thường.

Đối với mấy cô gái ăn mặc thời thượng nổi tiếng mà nói, người lấy tính mạng ra để kiếm tiền đều là người hạ đẳng.

Bọn họ còn nắm chặt quần áo để Diệp Phi khỏi nhìn thấy cảnh xuân, các cô không phải người mà Diệp Phi có thể chiếm tiện nghi.

Diệp Phi nhìn chằm chằm bọn họ thản nhiên nói: “Mấy người nói xong chưa?”

Nói xong rồi thì tránh đường”

Nghĩ đến việc Diệp Phi chết trên đài, Vương Thi Viện hơi không đành không, cối gắng một lần cuối: “Diệp Phi, anh đừng liều lĩnh, sức mạnh của Độc Cô Kiêu không phải anh có thể chống lại được đâu”

“Thật đấy, anh không phải đối thủ của anh ta”

Cô đã xem bảy trận, sự bá đạo của Độc Cô Kiêu giống như thanh kiếm của anh ta, rung động cô.

Diệp Phi nhìn lên lôi đài mỉm cười: “Vẫn muốn thử một lần, được rồi, không nói nữa, tôi lên trước đây”

Nghe thấy câu nói này của Diệp Phi, Vương Thi Viện tức đến giậm chân: “Diệp Phi… Tôi vì muốn tốt cho anh, tôi đang cứu anh đấy”

Sự cố chấp của Diệp Phi đã làm tiêu tan tia hảo cảm cuối cùng của cô.

“Thi Viện, đừng cản anh ta nữa, anh ta muốn đi chết thì cứ đi chết đi”

Trần Bối Lạp nhếch khóe miệng, giữ chặt Vương Thi Viện cười khẩy: “Chúng ta quay về chỗ ngồi thôi”

Mấy người Triệu Khôn cũng mang vẻ mặt coi thường nhìn Diệp Phi, kẻ yêu tiền đến không cần mạng nữa.

Đây cũng là bi ai của người tâm thường, vì một triệu không thể lấy được mà mờ mắt, biết rõ là đi chết cũng muốn bắt lấy.

Còn bọn họ, tuyệt đối sẽ không làm ra loại chuyện ngu ngốc như vậy.

Thật bỉ ai a, kẻ ăn bám.

“Xảy ra chuyện thì đừng trách tôi không nhắc nhở anh”

Lúc Vương Thi Viện xoay người thì hô lên một câu với Diệp Phi. Cô nể mặt Kỳ Kỳ mới ngăn cản, Diệp Phi lại không nhận ý tốt của người khác, cô rất tức giận.

Diệp Phi không trả lời, chỉ đi tới đằng trước xem cuộc chiến…” “Tang…” Đúng lúc này, trận chiến trên lôi đài chính thức kết thúc.

Tay phải Độc Cô Kiêu run lên, kiếm quang chợt lóe, đâm vào mắt cá chân của chàng trai áo xanh làm cho người đằng sau hét thảm một tiếng ngã trên mặt đất.

Một dòng máu tươi phụt ra, bắn tung tóe trên mặt đất, bắn tung tóe lên bốn phía lôi đài, thậm chí bắn lên người Vương Đông Sơn đang ngồi vị trí đẳng trước.

Lại thua rồi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio