Chàng Rể Bác Sĩ

chương 754

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương :

Có mấy ông lão Vũ Minh tháo kính mắt xuống, xoa xoa mắt xác nhận tình hình cuộc chiến.

Trong lòng Vương Đông Sơn cũng rung động không gì sánh bằng, hắn đã đánh giá Độc Cô Thương cao nhất có thể, kết quả lại nhận ra vẫn đánh giá sai anh ta.

Cho dù là Vương Đông Sơn hắn đích thân ra tay, muốn thắng Cuồng Hùng ít nhất phải mất trăm chiêu, ai ngờ lại bị Độc Cô Kiêu giết ngay giây đầu rồi.

Thật sự là người so người càng làm cho người tức chết a.

Đã hết hy vọng, Vương Đông Sơn mất hết ý chí.

Hắn không cam lòng thần phụ Tiết Như Ý, phải biết rằng ở Nam Lăng Vũ Minh hắn có lai lịch già nhất a, nhưng hôm nay lại không có quyền lựa chọn a.

Phi, cậu còn chưa đi?”

Khi Diệp Phi đang nhìn về phía Cuồng Hùng được nâng đi chữa trị thì mấy người Vương Thi Viện lại xuất hiện trước mặt anh.

Các cô rất ngạc nhiên.

“Độc Cô Thương thăng liên tiếp chín trận, còn một kiếm đánh bại Cuồng Hùng, chẳng nhẽ anh không nhìn thấy anh ta mạnh sao?”

“Anh thấy anh ta mạnh như vậy thì anh nên chạy đi ngay chứ, còn đứng ở đây làm gì?”

“Ngộ nhỡ bố tôi thua đỏ mắt, muốn anh lên đài đi chết thì anh xong đời rồi”

“Mặc dù anh mạnh nhưng tuyệt đối không phải là đối thủ của Độc Cô Kiêu, sẽ chết dưới kiếm của anh ta đấy”

Vương Thi Viện tức giận thật rồi: “Anh không nhìn ra chênh lệch giữa mình và anh ta sao?”

Diệp Phi hoàn toàn không ở trong trạng thái nghe khuyên nhủ, làm cho Vương Thi Viện cực kỳ phẫn nộ. Cô không thể hiểu nổi, làm sao mà Diệp Phi lại không biết sống chết, quyết tâm muốn lên lôi đài đánh võ như vậy?

Diệp Phi mỉm cười: “Cô có tin là tôi lên đài, Độc Cô Kiêu sẽ lui ra phía sau không?”

“Còn khoác lác?

Còn khoác lác?

Sao Kỳ Kỳ lại thích được anh chứ?

Có tí bản lĩnh mà đã kiêu căng như này”

Khuôn mặt Vương Thi Viện đỏ bừng: “Chuyện máu chảy đầm đìa đang xảy ra trước mặt anh, anh còn có thể mắt mù không nhìn thấy à?”

“Diệp Phi, anh đang không biết trời cao đất dày đấy”

Vương Thi Viện nghĩ là Diệp Phi đang nhung nhớ đến một triệu kia.

“Anh đừng nghĩ đến một triệu nữa, mau chạy đi”

“Cũng đừng vì thể diện mà cậy mạnh”

“Không có gì quan trọng hơn tính mạng, có phải vừa nãy tôi nói hơi quá lời, nên anh không chịu nổi?”

“Nếu như anh băn khoăn về chuyện thể diện thì tôi xin lỗi anh được chưa?”

Vương Thi Viện cảm thấy mình đã kiên nhãn đến cực hạn.

Triệu Khôn và Trần Bối Lạp cũng trêu tức cười khẩy. Diệp Phi này đúng là không biết tự lượng sức mình.

Diệp Phi nhìn lên lôi đài cười một cái: “Cô không cần xin lỗi”

“Không cần xin lỗi…thế anh còn đứng ngây ra đó làm gì?”

Vương Thi Viện liếc mắt đảo qua lôi đài một cái, nhìn thấy Độc Cô Thương đang tranh thủ nhắm mắt dưỡng thần: “Mau đi đi, tôi đưa anh ra”

“Tôi phải nói với anh bao nhiêu lần anh mới biết là sự lợi hại của Độc Cô Thương?”

“Thôi được rồi, đừng phô trương nữa, mau đi cùng tôi đi”

Cô muốn để cho Diệp Phi biết răng, thời khắc mấu chốt vẫn là cô có bản lĩnh, tiện thể trả lại nhân tình tối qua cho Diệp Phi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio