CHương :
Vào lúc này, dường như Triệu Cái Thế là một vị vua độc nhất vô nhị, có thể xem thường bất kỳ tồn tại lớn mạnh nào.
“Hừ” Đúng lúc này, một giọng nói lãnh đạm từ bên ngoại vang lên: “Anh có tin, nếu như anh dám động vào một sợi tóc của cô ấy, thì tôi sẽ tàn sát hết người nhà họ Triệu các anh không?”
Bỗng nhiên Tống Hồng Nhan run lên, cô ta đã biết ai đang ở đây…
“Ông đây cứ động vào cô ta đó thì sao?”
Đối mặt với tiếng quát của Diệp Phi, Triệu Cái Thế không chỉ không dừng tay mà ngược lại cười lạnh rồi tiếp tục sờ soạng Tống Hồng Nhan.
Động thời, họng súng nghiêng hứng về vị trí DI đã đứng.
Mấy chục người đàn ông mạnh khỏe cũng quay vũ khí về phía vị khách không mời mà đến.
“Xoẹt” Chỉ nghe một tiếng chói tai, một bóng người lao đến, không khí dấy lên mùi lo lắng.
Đó là mùi đế giày ma sát với mặt đất tạo thành.
Sắc mặt xinh đẹp của Tống Phi Yến thay đổi: “Quản gia Triệu cẩn thận”
Vừa dứt lời, chỉ nghe thấy vài tiếng râm rầm, năm sáu người đàn ông mạnh khỏe bị hất ra ngoài, miệng ói ra máu văng ra mấy chục mét rồi ngã xuống.
Mà tốc độ của Diệp Phi không đổi, vẫn khí thế hừng hực lao về phía Triệu Cái Thế.
Tống Khi Yến chưa thấy rõ mặt của Diệp Phi, vô thức chạy lên trước cản, chỉ là cơ thể vừa bước lên trước cô ta đã bị Diệp Phi đẩy văng ra không thương tiếc.
Cả người như bị xe lửa đâm vào, xương sườn gãy mũi miệng ứ máu, tay chân chao đảo ngã xuống đất.
Mạnh mẽ, quá mạnh mẽ rồi.
Trong lòng Tống Phi Yến ngạc nhiên không gì bằng.
Cô ta muốn chộp lấy người của Diệp Phi thì thấy Diệp Phi đã đến trước mặt Triệu Cái Thế.
“Rầm rầm rầm” Triệu Cái Thế bóp cò sáu phát kết quả là dáng người Diệp Phi như mị ảnh tránh khỏi, lúc muốn bắn phát thứ bảy thì bên cạnh đã có một luồng gió hung ác.
Anh ta đưa tay ra đấm theo bản năng.
“Răng rắc!”
Chỉ cánh tay anh ta vừa quét qua đã bị Diệp Phi bắt lấy, sau đó bẻ ngược lại một phát.
Một âm thanh lớn vang lên, cánh tay bị bẻ gãy, Triệu Cái Thế phát ra một tiếng hét thảm thiết.
“Rầm”’ Diệp Phi không dừng lại, kéo ngược lại rồi đẩy Triệu Cái Thế vào đám người đang lao lên.
Cú đẩy này làm bảy tám người ngã xuống, cũng khiến cho đội ngũ bao vây loạn cả lên.
Diệp Phi nhân cơ hội này chạy đi, tay chân như con thoi rẽ sóng, bước qua nơi nào là sóng nơi đó vỡ vụn, âm thanh răng rắc không ngừng vang lên, kích thích màng nhĩ.
Diệp Phi chớp mắt đã xuyên qua đội ngũ trong dự kinh sợ của đám người.
Hơn ba mươi tay chân của Triệu Cái Thế đều gãy tay gãy chân ngã xuống đất.
Máu tươi chảy ra từ trên người ngẫm vào đất.
Một mảng yên lặng, một mảng sợ ngây người, lấy một địch trăm mà lại không phải là thần thoại.
Sau khi Tống Phi Yến nhận ra Diệp Phi, kiêng ky vượt quá phẫn nộ, cầm súng trên tay nhưng lại không dám động đậy lung tung.
Nhìn Diệp Phi đại sát bốn phương, trong mắt Tống Hồng Nhan lộ ra nét dịu dàng không nói thành lời, yêu người đàn ông này, đúng là điều may mắn nhất của mình.
Có anh ở đây, trời không sập xuống đây được.
“Tôi có đã nói là đừng có động vào cô ấy chưa?”
Sau khi đánh gục đám người kia xong, Diệp Phi lấy ra một †ấm khăn giấy lau nhẹ.
Anh còn vừa đến gần Triệu Cái Thế, vừa không đếm xỉa tới mà nói: “Đã nói chưa?”
“Tên nhóc này, cậu có biết tôi là ai không hả?”
“Tôi là quản gia Triệu Cái Thế của nhà họ Tống”