CHương :
“Nổ súng!”
Đường Nhược Tuyết nhìn thấy tình cảnh như vậy mặt liền biến sắc, cô cảm thấy đầu óc hỗn loạn, biết chắc mình tránh không khỏi màn khói bao phủ này, thế là rất quyết đoán nổ súng.
Bốn vệ sĩ còn lại rút súng, bắn vào làn khói trắng mờ ảo.
Tiếng súng đùng đùng đùng băn đi, nhưng không nghe thấy có tiếng hét thảm mà tất cả mọi người mong muốn, nếu không bản trúng cành cây thì cũng là bắn vào tảng đá, hoặc là bắn loạn lên trời.
Gần năm mươi viên đạn đã được bản ra, đối phương thì đến cả cọng lông cũng không sứt mẻ, thậm chí đến cái bóng cũng không nhìn rõ.
“Ha ha, muốn bắn chết ta à?”
Tiếng cười kì quặc lại phát ra: “Những kẻ phàm phu tục tử, các ngươi nhất định sẽ bị ta hành hạ đến chết”
Diệp Phi liếc mắt nhìn qua, trong mắt vẫn chỉ là sương trắng, không nhìn thấy bóng người kia, sau cây đột nhiên vang lên một giọng nói.
Có thể thấy được người kia dướisựtrợgiúpcủakhóitrắng đang nấp sau thân cây.
“Có bản lĩnh thì cút ra đây”
Đường Nhược Tuyết cảm thấy ý thức của mình dần trở nên mơ hồ: “Đừng có mà ở đó giả thần giả quỷ”
Tiếng cười kì quặc lại vang lên như đang trêu đùa: “Đợi các người gục xuống cả rồi, ta nhất định sẽ xuất hiện… dọn dẹp sạch tất cả các người.”
“Bịch bịch, bịch bịch”
Trong lúc Diệp Phi đang suy nghĩ biện pháp, vệ sĩ của Đường Nhược Tuyết lại từng người từng người một ngã xuống, hoàn toàn không có năng lực phản kháng.
Thân hình Giang Hoành Độ cũng lảo đảo, dường như muốn nói gì đó nhưng không thể mở miệng được, sau đó cũng ngã lăn ra đất.
Lúc này, một trận gió từ phía sông thổi qua, cuộn khói trắng hình dạng hỗn loạn, có thể nhìn rõ hơn ba phần.
Diệp Phi và Đường Nhược Tuyết nhìn thấy dáng vẻ lờ mờ của một bà lão mặc áo choàng đen từ sau thân cây bước ra.
“Cộc cộc cộc.”
Ánh mặt Đường Nhược Tuyết trở nên lạnh lùng, tay lấy khẩu súng ra, bắn một loạt đạn vào thân cây ngô đồng đó.
Đạn đùng đùng đùng đùng bản qua, bà lão áo choàng đen ban đầu còn không xem là gì, đạn rất khó xuyên qua cây ngô đồng.
Nhưng sau liên tiếp năm phát, sắc mặt bà ta trầm trọng hơn một chút.
“Păng.” Phát súng thứ sáu, sắc mặt bà lão áo choàng đen biến đổi, thân thể mãnh liệt lách sang một bên.
Chỉ là mặc dù bà ta trốn rất nhanh, nhưng một viên đạn đã sượt qua má bà ta, để lại một vết máu dài.
“AI” Bà lão áo choàng đen kêu lên một tiếng, sau đó trở nên tức giận: Đồ người phàm chết tiệt, dám làm bị thương Hắc U ta đây, ta muốn các người phải chịu vạn tiễn xuyên tim”
Diệp Phi sắp lao tới, nhưng thấy bà lão áo choàng đen giơ tay lên, lại một màn khói đen to lớn thổi tới.
Khói đen đang nhắm vào Đường Nhược Tuyết.
Sắc mặt Diệp Phi biến đổi, cả người lao tới ôm lấy Đường Nhược Tuyết, ngã nhào xuống đất lăn xa đến vài mét.
Khói đen tạt vào thùng rác sau lưng Đường Nhược Tuyết, làm nó cháy vàng lên.
Tro vàng tản ra, lít nha lít nhít, toàn bộ biến thành những con kiến.
Sau đó, thùng rác bị đục ra hàng nghìn lỗ.
Diệp Phi âm thầm thở ra một hơi, cái này cũng quá bá đạo rồi, chẳng trách đường đường là Tống Vạn Tam người giàu nhất Giang Nam lại kiêng dè Miêu Phượng Hoàng tới vậy.
Những thủ đoạn này thực sự rất khó đề phòng.
Diệp Phi định tránh xa nhưng lại thấy đâu Đường Nhược Tuyết nghiêng qua, cô không chống đỡ được nữa mà bất tỉnh Tồi.
Diệp Phi ôm cô di chuyển thêm vài mét, nhưng rất nhanh anh dừng động tác, cũng nằm nhoài trên đất, miệng sùi bọt mép…