CHương :
Sau khi cứu được Đường Nhược Tuyết xong, Diệp Phi còn phải chữa trị cho mấy người Giang Hoành Độ nữa.
Châm huyệt xong, toàn thân Đường Nhược Tuyết đều đổ mồ hôi, độc tố trong người cô lúc này đã được loại bỏ, nhưng vẫn chưa thể tỉnh lại ngay được, khuôn mặt có chút nhợt nhạt.
Diệp Phi dẫn nước thuốc bắc đã sắc xong cho Đường Nhược Tuyết uống.
Chẳng mấy chốc, hai má cô liền trở nên hồng hào hơn, hô hấp cũng dễ dàng hơn.
Sau khi Đường Nhược Tuyết không còn vấn đề gì nữa, Diệp Phi mới thở phào nhẹ nhõm, không khỏi liếc nhìn cô nàng thêm mấy cái.
Đương nhiên, chỉ là nhìn một chút mà thôi, Diệp Phi sẽ không đến nỗi nhân cơ hội mà giở trò lưu manh với cô.
“Ting”
Ngay khi anh vừa đắp một chiếc chăn mỏng cho Đường Nhược Tuyết thì bên ngoài có tiếng người khẽ bấm chuông cửa.
Diệp Phi liền bước tới, mở cửa ra thấy Thẩm Đông Tinh đã đến.
Bên cạnh cậu ta còn có bốn cô gái nữa, dễ thương có mà gợi cảm cũng có. Từng người một ai cũng nhu mì yêu kiều khiến người ta không khỏi hài lòng, lại còn thơm tho như trái táo.
Bọn họ nhìn Diệp Phi ánh mắt vừa lấp ló vừa e thẹn, còn xen chút chút nồng nhiệt.
Diệp Phi hơi sửng sốt: “Đông Tinh, như này là sao?”
“Anh Phi, chẳng phải anh nói muốn tìm mấy cô gái biết chăm sóc người khác đến sao, nè, em đã điều tới bốn bông hoa vàng luôn nhé.”
Khuôn mặt Thẩm Đông Tinh đầy nịnh nọt: “Cô em hàng xóm, thiếu phụ trưởng thành, cô em tiếp viên, nữ giám đốc kiêu ngạo”
“Bọn họ không chỉ xinh đẹp mà còn rất biết chăm sóc người khác, nên em có thể cam đoan anh chỉ có mà hài lòng trở lên thôi: Cậu ta vô cùng đắc ý: “À, còn nữa anh yên tâm đi, các em ấy đều rất sạch sẽ”
“Thằng bố cậu!”
Diệp Phi bất lực gõ vào đầu Thẩm Đông Tinh: “Tôi bảo cậu gọi cho tôi mấy người phụ nữ biết chăm sóc người khác…”
“Đúng, chính là bọn họ nè”
Thẩm Đông Tinh cho rằng Diệp Phi không hài lòng, vội vàng ôm đầu giải thích: “Anh Phi, bọn họ thực sự rất biết cách chăm sóc người khác, nếu anh không tin thì thử xem”
“Nếu anh vẫn không hài lòng thì ngày mai có thể đánh gãy chân của em”
Thẩm Đông Tinh tràn đầy tự tin đối với bốn “bông hoa vàng” này: “Em dám chắc chắn với anh ở khắp cái chốn Nam Lăng này không có ai xuất sắc hơn, biết chăm sóc người khác hơn mấy em này đâu”
“Tiên sư nhà cậu…” Diệp Phi suýt chút nữa bị Thẩm Đông Tinh làm cho tức chết: “Tôi có một người bạn đang hôn mê.
Chắc phải rạng sáng cô ấy mới tỉnh lại được. Tôi hy vọng đêm nay sẽ có người chăm sóc cho cô ấy…” Nghe đến đây, hai mắt Thẩm Đông Tinh sáng lên, giơ ngón tay cái lên biểu thị sự khen ngợi: “Anh Phi mạnh mẽ thật đấy, trực tiếp làm con nhà người †a ngất luôn á, không hổ danh là hội trưởng”
“Cũng may là em đưa cùng lúc bốn người bọn họ tới đây, nếu không thì sao chịu nổi anh mấy tiếng đồng hồ vậy được chứ”
“Như này, anh Phi dùng trước đi, em sẽ tìm thêm mấy cô biết chăm sóc người khác nữa đến”
“Tối nay nhất định sẽ làm cho anh vui vẻ tới bến luôn…”
Cậu ta lộ ra một biểu cảm mà bất cứ người đàn ông nào cũng hiểu, đồng thời ánh mắt thể hiện sự ngưỡng mộ, chậc chậc, anh Phi đúng là con người xuất chúng trên mọi phương diện mà.
Mí mắt của bốn cô gái không ngừng chớp chớp nháy nháy, nhìn Diệp Phi vừa sợ hãi, vừa tò mò, nhưng cũng không kém phần cuồng nhiệt, không biết liệu mình có bị làm cho ngất đi hay không.
“Cút!”
Diệp Phi không muốn nói chuyện với Thẩm Đông Tinh nữa, ngay lập tức yêu cầu cậu ta đuổi bốn cô gái đó đi, sau đó gọi Hoàng Thiên Kiều đến chăm sóc cho Đường Nhược Tuyết.
Anh thu dọn kim bạc và thuốc bắc rồi đi thẳng lên tầng chín.
Lên đến nơi, Diệp Phi nhanh chóng nhìn thấy Giang Hoành Độ và vệ sĩ của Đường Thị trong một căn phòng hội nghị, sắc mặt ai nấy đều đen sì, hơi thở yếu ớt, có người còn bị lở loét hết da.
Độc tố này thật sự quá mạnh.
Hoàng Tam Trọng dẫn theo người lên: “Anh Phi, bọn họ rốt cuộc bị làm sao vậy? Trúng độc ư?”