Chương :
“Nếu như cô làm mích lòng Chu Trường Sinh tôi hay người nhà họ Chu thì tôi chắc chắn sẽ nể mặt ông nội cô: Chu Trường Sinh dừng một chút rồi nói tiếp: “Nhưng cô đụng vào Diệp Phi, thế thì xin lỗi, đừng nói là cô, cho dù bố cô, ông nội cô tới đây thì tôi cũng không nể mặt”
Đường Như Tuyết và Tống Hồng Nhan nhìn qua Diệp Phi, trong mắt hai người đều có một sự thắc mắc, không biết vì sao mà Diệp Phi lại tìm được chỗ dựa như Chu Trường Sinh chứ?
Hai người nghi ngờ giữa Diệp Phi và Chu Tĩnh Nhi có cái gì đó nên Chu Trường Sinh mới che chở anh như thế.
Vẻ mặt của Diệp Phi vẫn rất bình thản, chỉ là ánh mắt của anh ngó nghiêng ngó dọc.
Tống Hàm Tu cố gắng giãy dụa những giây phút cuối cùng: “Ông Chu, tôi chỉ là làm theo mệnh lệnh tới bắt Diệp Phi mà thôi, hôm qua anh ta vừa mới đánh người.”
“Nam Lăng xảy ra rất nhiều chuyện, tôi mặc kệ, hoặc là chuyện to hóa nhỏ chuyện nhỏ hóa không nhưng không có nghĩa là tôi không biết”
Giọng nói của Chu Trường Sinh rất bình thản: “Nếu như cô cứ lấy chuyện Diệp Phi đánh Triệu Cái Thế tới nói thì tôi sẽ truy hỏi việc các người truy sát Tống Hồng Nhan”
“Cho dù dựa vào mặt nào thì cô vẫn phải tính cho rõ ràng”
“Đừng vì bản thân mình mà mang tới phiền phức lớn cho bố cô: Tống Hàm Tu nghe lời cảnh cáo rõ ràng của Chu Trường Sinh thì cúi đầu xuống, không nói thêm điều gì.
Sau đó cô ta cắn răng rồi ra lệnh một tiếng: “Đi thôi.”
Khi Tống Hàm Tu dẫn theo đám cấp dưới chuẩn bị rời đi thì Diệp Phi cất tiếng: “Ai bảo cô đi ra như thế này vậy?”
Tống Hàm Tu ngẩng đầu nhìn Diệp Phi và nói: “Diệp Phi, anh đừng có được đẳng chân lên đằng đầu”
“Bốp, bốp, bốp, bốp…’ Diệp Phi không nói thêm gì nhiều, anh trực tiếp vọt lên rồi hai tay liên tục giáng cho Tống Hàm Tu bốn cái tát.
“Cô đánh Tống Hồng Nhan hai bạt tai, sao tôi không đòi lại được chứ?”
Sau đó Diệp Phi lại đá ra một cú đạp Tống Hàm Tu ra ngoài.
Tống Hồng Nhan vội vàng giữ Diệp Phi lại rồi khuyên nhủ: “Đủ rồi Diệp Phi, đừng đánh nữa”
Cô lo lắng rằng Diệp Phi sẽ đánh chết Tống Hàm Tu, nếu thế thì Diệp Phi sẽ vướng phải một phiền phức rất lớn.
Tống Hàm Tu vô cùng tức giận, cô ta giãy dụa đứng dậy rồi ni lệp Phi, mày chính là thằng tiểu nhân, chỉ biết chó cậy gần chuồng dựa vào ông Chu và Đường Như Tuyết để lên mặt mà thôi.”
Một đám cấp dưới cũng vô cùng căm hận, xem Diệp Phi như một thằng vô dụng chỉ biết ỷ thế hiếp người.
“Mấy người n “Không phải là mấy người cũng ỷ vào nhà họ Tống với mấy khẩu súng trong tay mà lên mặt sao? Không có mấy thứ này thì chỉ cần một người đi đường thôi cũng có thể đập chết cô!”
Diệp Phi từ chối cho ý kiến: “Hơn nữa không phải ông Chu làm chỗ dựa cho tôi mà ông ấy vừa mới cứu các người một mạng đấy”
Tống Hàm Tu che lấy gương mặt xinh đẹp của mình rồi quát lên một tiếng: “Anh có thể đánh lại ba mươi sáu khẩu súng chắc?”
Tống Hàm Tu không tin rằng khi Diệp Phi đối mặt với ba mươi sáu khẩu súng mà không có Chu Trường Sinh và Đường Như Tuyết đứng bên cạnh thì anh còn thắng được.
“Tách!” Diệp Phi nhẹ nhàng búng tay một cái.
Tiếng búng tay vừa vang lên thì cửa phòng hai bên được mở rộng trong nháy mắt, từng mũi tên màu đỏ lộ ra ánh sáng, còn có ánh sáng của đao.
Mấy chục người đàn ông mặc đồng phục chưa kịp phản ứng thì đã bị người ta đưa dao kề cổ rồi.
Động tác vừa nhanh vừa chuẩn, hoàn toàn không để cho bọn họ có cơ hội đánh trả.
Tống Hàm Tu đang vội vàng lùi lại cùng dừng chân, một thanh kiếm màu đen kề vào cổ cô ta.
Lạnh lẽo thấu xương.
Tống Hàm Tu nhìn đồng phục của bọn họ, cô ta vừa sợ vừa giận mà quát lên: “Người Võ Minh ư? Sao cậu lại mời được người Võ Minh làm việc cho mình?”
“Tất cả đánh gãy một tay rồi ném ra ngoài!”
Diệp Phi không nói thêm gì nhiều, anh vung ngón tay lên rồi đóng cửa phòng lại.
Trong hành lang nhanh chóng vang lên từng tiếng kêu thảm thiết.
Đường Như Tuyết nhíu mày, sự hung ác của Diệp Phi trước mặt để cho cô có hơi không quen thuộc người đàn ông chỉ biết giặt quần áo nấu cơm, bị chửi cũng không đánh lại kia nữa rồi.