Chương :
Trên đó có hàng chục vết dao, so le ngang dọc, độ sâu khác nhau, nhưng đều mang vẻ dữ tợn.
Đánh giá mức độ sẹo, những vết sẹo này đã để lại trong vài tháng qua, một số chỉ mới đóng vảy.
Những nỗi đau hay áp lực nào là cần thiết để khiến người †a tự làm hại bản thân?
Nhìn thấy tình trạng này, ba mươi lăm bác sĩ lập tức có hai mươi người rút khỏi.
Mặc dù mười lăm người còn lại vẫn xếp hàng, nhưng vẻ kiêu ngạo của họ đã bớt đi một nửa, họ vừa chẩn đoán Tống Vạn Tam, vừa hỏi Trần Tế Giới.
Xem liệu có bỏ sót điều gì trong chẩn đoán của mình không.
Trần Tế Giới cũng trả lời từng người một, và chia sẻ hồ sơ bệnh án của những ngày này.
Diệp Phi không nghe ông ta nói nhiều, nhưng nhìn chằm chăm vào những đốm ban trên mặt ông ta mà trâm tư.
“Bố, ông Chu…” Tống Kim Ngọc tiến đến thông báo cho ông cụ là ông Chu tới, kết quả lại bị Chu Trường Sinh đưa tay kéo lại.
Chu Trường Sinh nhẹ nhàng nói: “Đừng quan trọng mấy cái iết rườm rà đó, trước để bác sĩ khám cho ông cụ đã”
Tống Kim Ngọc khẽ gật đầu: “Ông Chu quả có lòng”
Chu Trường Sinh lại nhìn một ông lão có khuôn mặt trẻ thơ trước mặt: “Không ngờ, Hoa thần y cũng tới. Ông ấy đã tu trên núi gần như mười năm rồi”
Hoa thần y rông đã tám mươi tuổi, mặc áo dài, đội mũ, hương thuốc thoang thoảng thấm vào người, rất là có phong cách tiên nhân.
Đây một danh y của Long Đô, Hoa Thanh Phong.
“Trọn vẹn mười hai năm rồi”
Tống Kim Ngọc cười: “Bố và Hoa thần y có chút giao tình, với lại ông ấy học được một bộ châm cứu đã thất truyền, cho nên lúc tôi cầu khẩn mới rời núi.”
Chu Trường Sinh chắp hai tay sau lưng, nói: “Có ông ta ra tay, ông Tống lần này nhất định có thể gặp dữ hóa lành”
“Hôm nay có Hoa thần y ra tay, đoán chừng không cần dùng tới các người rồi.”
Ông ta vung tay với đám Diệp Phi.
Diệp Phi di chuyển bước và tham gia cùng đội với một vài bác sĩ.
Mười lăm bác sĩ, hai người cùng đi lên kiểm tra, Diệp Phi đã đợi rất lâu rồi mới đứng trước mặt Tống Vạn Tam.
Nhóm người kiểm tra cuối cùng là Hoa Thanh Phong và những người khác, thấy Hoa Thanh Phong cau mày, khi bắt mạch thì hỏi Trần Tế Giới về các tình huống khác.
Trần Tế Gi Sau mười lăm phút, Hoa Thanh Phong đứng dậy rời đi hận trọng trả lời câu hỏi của ông ấy.
Tống Vạn Tam hấp hối, nhưng vẫn còn dấu vết tỉnh lại, bác sĩ chào hỏi, ông cụ cũng nhẹ gật đầu, thỉnh thoảng nói lời cảm ơn.
Trần Tế Giới cũng cố gắng hết sức để hầu hạ ông ta.
Người phụ nữ béo trung niên không hề nhúc nhích, chỉ cúi đầu, coi như mọi chuyện không liên quan đến mình.
Đến lượt Diệp Phi, anh giả vờ để bác sĩ tây y ghi lại tình trạng của cụ, sau đó không ngại bắt mạch cho Tống Vạn Tam.
Trong vòng vài giây, khuôn mặt của Diệp Phi hơi thay đổi và đôi mắt trở nên khó tin.
Anh cúi đầu và nhìn chằm chằm vào Tống Vạn Tam.
Tống Vạn Tam không nói, nhưng khế mở mắt, bất động nhìn Diệp Phi… Đôi mắt của ông cụ như vực sâu, không thể dò được…
Một giờ sau, tất cả mười lăm bác sĩ đã chẩn đoán, và họ cùng nhau thảo luận với các bác sĩ khác.
Diệp Phi không tham gia mà chỉ lui tới bên cạnh Chu Trường Sinh, ánh mắt trầm tư.
Sau đó, anh lấy điện thoại ra và gửi một vài tin nhắn.
Chu Trường Sinh cũng không hỏi han tình hình của Diệp Phi, mà chỉ ngồi trong góc với vài vệ sĩ, nhàn nhã uống trà, để Tống Kim Ngọc không phải để ý tới ông.