CHương :
Miêu Phượng Hoàng nheo mắt, cảm nhận được nguy hiểm, có điều cũng nhanh chóng khôi phục bình tĩnh.
Bà ta không xem loại người như Tống Vạn Tam vào mắt.
“Vì muốn dụ bà mà ông Tống không ngại lấy lí do sợ bà báo thù, lo lắng đến dẫn đến bệnh tim, ăn không ngon ngủ không yên.
Ánh mắt Diệp Phi sáng ngời nhìn về phía Miêu Phượng Hoàng: “Sau đó thuận theo lẽ thường giả bệnh một trận”
Hoa Thanh Phong kinh ngạc: “Giả bệnh? Nhưng mạch tượng rõ ràng khác thường mà”
Các bác sĩ còn lại đều gật đầu đồng ý: “Đúng vậy, các dụng cụ y tế kiểm tra không ra.”
Diệp Phi sẽ không vạch trân chuyện Tống Vạn Tam biết Quy tước công: “Mạch tượng khác thường là do ông Tống cố gắng tạo ra, đoán chừng ông đã uống một loại thuốc nào đó khiến cho mạch trong cơ thể biến thành như vậy”
“Ông Tống được chẩn đoán là tâm bệnh, lo lắng, chịu sợ hãi quá độ, cuối cùng nằm trên giường chờ chết, quá trình này có lý sẽ có cớ, khiến không ai nghi ngờ ông ta giả bệnh”
“Dù sao ông ta bị dọa cho phát sợ…”
“Trong lòng ông Tống rất rõ ràng, ra ngoài tế tự có ý nghĩa rất quan trọng, Miêu Phượng Hoàng sẽ không để cho ông ta chết sớm như vậy”
Diệp Phi nói ra tính toán của Tống Vạn Tam: “Cho nên ông †a mới lợi dụng cái chết đột ngột để dụ Miêu Phượng Hoàng ra”
“Tôi hiểu rồi, chỉ cần ông Tống chết trước ngày mười tám thì Miêu Phượng Hoàng tất phải ra mặt.”
Chu Trường Sinh cũng nghĩ thông: “Chỉ cần bà ta xuất hiện thì sẽ càng có cơ hội cùng chết”
“Không sai, ông Tống nghĩ như vậy, ông ta cũng làm đủ chuẩn bị, chỉ thiếu một cái chết đột ngột mà thôi.”
“Dù sao không quang minh chính đại đột tử, hoặc là đạt được chứng nhận đã chết thì Miêu Phượng Hoàng sẽ không tùy tiện ra mặt”
“Bà ta cũng sẽ cân nhắc tới cạm bẫy, sẽ thăm dò một phen rồi mới xuất hiện”
“Kể từ đó, ông Tống sẽ dễ dàng để lộ sơ hở, bởi vì ông ta giả bệnh thì ngay cả người nhà cũng sẽ giấu diếm, người có thể che giấu quá ít”
“Tôi không biết nhà họ Tống treo thưởng chục tỷ là có ý gì, nhưng lại tạo cho ông Tống một cơ hội giả chết “Tôi bắt mạch cho ông Tống đã lập tức biết ông ta không có bệnh… Diệp Phi chỉ vào Tống Vạn Tam: “Nhưng nhìn ông ta thoi thóp, lúc nào cũng có thể chết thì liền đoán được ông ta giả bệnh để dụ Miêu Phượng Hoàng ra”
“Thế nên cậu Diệp đây mới giúp tôi một tay”
Tống Vạn Tam cười ha ha một tiếng: “Cậu ấy nhìn ra Tam tài thông u của ông Hoa có điểm sai nên mới khoa trương nói với mọi người là châm này sẽ làm chết người”
“Cậu ta còn nói láo triệu chứng.”
“Thật ra đó không phải là phản ứng do châm thứ chín gây ra mà là cậu ấy tăng thêm sự thuyết phục để giả chết thành công”
“Thế nên khi châm thứ chín của ông Hoa đâm xuống, tôi liền làm theo triệu chứng mà cậu ấy nói…
“Để chứng minh cậu ấy nói đúng và ông Hoa sẽ không thể cứu chữa được.”
“Sau đó tôi lại trộm thuốc giả chết, để mình tiến vào trạng thái chết giả, có phải mọi người đều tin là tôi đã chết rồi không?”
Các bác sĩ gật đầu trong vô thức.
Hoa Thanh Phong cười khổ một tiếng, giơ ngón tay cái với Diệp Phi và Tống Vạn Tam, suýt chút nữa là bị hai người họ dọa chết rồi”
“Mọi người nhận định rằng tôi đã chết, kẻ nằm vùng trông chừng tôi sẽ lập tức báo cho Miêu Phượng Hoàng biết.”
Tống Vạn Tam nhìn về phía Miêu Phượng Hoàng: “Cô ta thấy tôi chết sớm, không cách nào tế bái, tất nhiên phải đến kiểm chứng, đồng thời nghiền xương cốt tôi thành tro”
“Tất cả đều theo dự liệu của tôi, nghe tin tôi chết đi, Miêu Phượng Hoàng liền xuất hiện”
“Điều duy nhất không ngờ là, cậu Diệp đây không những giúp tôi thúc đẩy kế hoạch thành công, mà còn trực tiếp chế trụ được Bạch U”
Ông ta tò mò hỏi: “Có điều không biết cậu Diệp sao lại biết bà ta có vấn đề?”
“Giống như ông Tống đã nói…” Diệp Phi cũng không giấu diếm: “Mọi hành động của ông đều có người theo dõi sát sao, cho nên ông đột nhiên chết, kẻ đó không hoàn thành trách nhiệm, tất nhiên nóng vội xuất hiện cứu ông”