Chương :
Miêu Phượng Hoàng lấy từ trong ngực ra một bình thuốc, mỉm cười gian xảo: “Để tôi cho Tống Vạn An uống độc Cửu U Hỏa Liên này trước.”
“Chỉ cần ông ta uống vào, thì sẽ ngoan ngoãn nghe theo lời chúng ta nói, muốn ông ta làm người thì ông ta làm người, muốn ông ta làm chó thì ông ta sẽ phải làm chó.”
“Chờ khống chế được ông ta, tôi sẽ bắt ông ta tuyên bố anh làm gia chủ của Tống thị, quản lý hết tất cả mọi việc của tập đoàn Tống thị”
“Anh yên tâm, tôi sẽ không đối phó với anh, anh yêu tôi như thế, tôi sẽ không cần phải giết anh, chỉ cần anh đồng ý chia tài sản cho con trai tôi là được.”
“Tôi sẽ trợ giúp anh loại bỏ hết kẻ thù…”
“Tương lai, Nam Lăng này nhất định sẽ thuộc về anh, Tống Kim Ngọc”
Nói xong, bà ta chịu đựng đau đớn bước tới gần Tống Vạn Tam, cầm trong tay một bình thuốc chứa con côn trùng màu đỏ.
Diệp Phi nhanh chóng nhớ tới trên người Chung Thiên Sư ép ra được cổ trùng, đây chính là thứ đồ ngay cả pha lê cũng có thể đốt ra dấu vết.
Anh tìm cơ hội ra tay.
Thấy Miêu Phượng Hoàng tới, Tống Kim Ngọc vội vàng dịch chuyển sang một bước.
Đám người Tống Hoa Khai tức giận: “Miêu Phượng Hoàng, đồ không có liêm sỉ”
Tống Hoàng Nha cũng quát lên với Tống Kim Ngọc: “Bác, bác muốn thấy bà ta giết chết ông ngoại sao?”
Tống Kim Ngọc không nói gì, chỉ sâm mặt giơ súng về phía đám người, hiểu nhiên là muốn bọn họ đừng đi đến.
Miêu Phượng Hoàng đứng trước mặt Tống Vạn Tam cười mỉa mai: “Tống Vạn Tam, ông có tâm cơ thì sao? Có giải dược làm giảm sự phát tác của cổ độc thì thế nào?”
“Tôi có Tống Kim Ngọc chuẩn bị phía sau, thắng lợi đã định là của tôi rồi”
“Uống phải cổ trung này, ông sẽ trở thành con rối của tôi, nhưng mà ông yên tâm, tôi nhất định sẽ cho ông được sống đến ngày mười tám”
Bà ta lấy ra con trùng rồi chuẩn bị nhét vào miệng Tống Vạn Tam.
“Có Tống Kim Ngọc chuẩn bị ở sau đúng là lợi hại.”
Tống Vạn Tam vẫn bình tĩnh như nước: “Có điều, sao cô biết tôi không chuẩn bị gì?”
Nói xong, ông ta đột nhiên vươn tay, ra một chưởng lên người Miêu Phượng Hoàng.
Rầm!
Miêu Phượng Hoàng trúng chiên, ngã bay ra ngoài, phun một ngụm máu tươi.
Lúc bà ta đang vùng vằng, Tống Vạn Tam đã đứng bên người.
Ông ta đạp một cước xuống.
Máu tươi lại văng ra, Miêu Phượng Hoàng hoảng hốt, khiếp sợ bị Tống Vạn Tam giãm đạp dưới chân.
Nửa gương mặt bị ép dưới đất, lộ ra vẻ phãn nộ và không cam lòng.
Không đợi Tống Kim Ngọc nâng súng lên, Tống Vạn Tam đã đứng bên người, dùng một tay bóp cổ ông ta.
“Nên kết thúc rồi…”
Tống Kim Ngọc bị Tống Vạn Tam bóp cổ như bóp gà con, không có chút năng lực phản kháng nào.
Cảnh tượng này khiến cho mọi người nơi đây cực kỳ kinh hãi.
Ai cũng nghĩ Tống Vạn Tam sẽ bị Miêu Phượng Hoàng hạ cổ, cho dù có thể sống sót cũng chỉ có thể mặc cho người ta chém giết.
Nhưng không ngờ, Tống Vạn Tam lại đột nhiên ra tay đánh bay Miêu Phượng Hoàng, giẫm lên đầu bà ta, còn bắt được kẻ phản bội Tống Kim Ngọc.
Tình cảnh thay đổi trong chớp mắt.
Đám người có thêm cái nhìn mới về Tống Vạn Tam, Diệp Phi và Chu Trường Sinh cũng cười nghiền ngẫm.
Tống Kim Ngọc cũng sững sờ, ngay cả Miêu Phượng Hoàng bị thương cũng quên, bình tĩnh nhìn người bố mà mình đã hầu hạ nhiều năm này.
Từ bao giờ mà Tống Vạn Tam có được thân thủ thế này?