Chương :
Sau đó anh kịp phản ứng lại, Miêu Phong Lang ngủ mê ba mươi năm, thân thể trưởng thành nhưng tâm tính lại giống thiếu niên, khó tránh khỏi suy nghĩ đơn giản.
“Bây giờ đến phiên anh chết”
Lúc này, Miêu Phong Lang rống lên một tiếng, cổ áo và tay áo liền xuất hiện rất nhiều bọ cạp qua lại.
Cảnh tượng này khiến cho người ta không khỏi rùng mình.
Diệp Phi âm thầm thở dài một hơi, anh không muốn giao đấu với loại người này.
Với cả đối phương vẫn còn là “trẻ nhỏ”, thắng cũng không oai… Nhưng mà, nhìn bộ dạng của Miêu Phong Lang xem ra là muốn đánh nhau.
Nghĩ tới đây, Diệp Phi tìm tòi trong người, lấy ra một nắm kim châm.
“Giết…Gần như khi Miêu Phong Lang hét lên, hai tay cũng đè xuống, mười mấy con bọ cạp đều bắn về phía Diệp Phi.
Vù vù vù.
Diệp Phi vung cổ tay, ngâm châm phóng ra.
Mười mấy con bọ cạp đều bị châm cắm đóng trên mặt đất, liều mạng giấy dụa không thể nào thoát ra.
Thấy cảnh đó, Miêu Phong Lang thấy đau lòng không thôi.
Những con bọ cạp này đã được hắn nuôi dưỡng tâm huyết sau khi tỉnh lại, kết quả tròng nháy mắt lại bị giết, điều này làm sao hắn chấp nhận được?
“Tôi phải giết anhl”
Miêu Phong Lang giơ cánh tay lên, một con rắn đen nhỏ chui ra, bắn về phía Diệp Phi như một mũi tên sắc bén: Mẹ kiếp! Diệp Phi vừa hô lên, con rắn nhỏ đã bắn đến trước mặt anh.
Anh chỉ có thể giơ hai ngón tay ra kẹp đầu con rắn.
Cơ thể của con rắn thừa dịp quấn vào cổ tay anh.
Diệp Phi không chút do dự bóp nát đầu con rắn.
Phản ứng của anh không chậm, nhưng ngón tay và cổ tay vẫn cảm thấy đau rát.
Anh trúng độc rồi.
Miêu Phong Lang lại tiếp tục vung ta, hơn mười con rết bay tới.
Diệp Phi lại lần nữa phóng ngân châm, đóng chặt chín phần mười đám rết trên đất.
Đồng thời đánh ra hai chương, đập năm sáu con còn lại xuống đất.
Có điều lòng bàn tay lại thấy đau xót, nhiều hơn mấy vết thương.
Độc vật của Miêu Phong Lang này đúng là lợi hại.
Diệp Phi vội vàng dùng Sinh Tử Thạch, ép độc tố ra, đồng thời giãm chết mấy con rết trên mặt đất.
“Anh không sợ độc vật của tôi?”
Nhìn thấy cảnh này, Miêu Phong Lang vô cùng sửng sốt, không ngờ độc vật của mình đã bị đập ra ngoài, nhưng Diệp.
Phi lại bình an vô sự.
Diệp Phi hừ lạnh một tiếng: “Tài năng kém cỏi.”
“Vậy tôi sẽ cứng rắn với anh”
Miêu Phong Lang không thi triển cổ độc, trong tay cầm một cây roi dài, khí thế cưồn cuộn quất về phía Diệp Phi.
Vù vù vù…
Roi dài uy thế hừng hực, linh động như rắn, cả sân nhỏ tràn ngập bóng dáng của roi.
Diệp Phi dậm chân, đằng không bay lên, ánh mắt thong dong đứng trên không trung nhìn Miêu Phong Lang công kích.