Chương :
Tử khí ở cổ và ngực cũng bị đánh tan, da thịt và xương cốt cũng biến thành hồng hào… Sau đó, màu đen trên tay biến mất, móng tay cũng thành trắng nõn.
Một phút sau, Diệp Phi thu lại bàn tay, nhẹ nhàng nói: “Tôi giúp anh đánh tan toàn bộ tử khí, nó muốn tràn ra lần nữa thì ít nhất cũng mất một năm”
Nói cách khác, mỗi ngày anh có thể tỉnh mười hai tiếng, không cần ngủ say phòng ngừa Cửu U Hỏa Liên hao tổn quá độ”
“Một năm này, anh có thể sinh hoạt như người bình thường”
Diệp Phi cầm khăn tay lau qua lòng bàn tay, nhẹ nhàng căn dặn Miêu Phong Lang: “Một năm sau, có thể tìm tôi xua tan tử khí”
Bịch!
Đầu tiên, Miêu Phong Lang chấn kinh, sau đó mừng rỡ không thôi, cuối cùng không khống chế quỳ xuống: “Cảm ơn chủ nhân!”
Không có tử khí trói buộc, Cửu U Hỏa Liên liền có thể chuyên tâm cung cấp năng lượng, để tình khí của hắn không xảy ra khác thường, còn khiến hẳn có thể sinh hoạt như người thường.
Chuyện này đúng là tin vui nhất cuộc đời hắn.
Hắn cũng không tiếp tục là dị tộc nữa.
“Anh cũng không cần đi theo tôi, lát nữa sẽ có người đến đón anh. Người đó sẽ sắp xếp cho anh”
Anh từ đầu đến cuối không có một tia kiêng dè cổ sư, y thuật của mình hon người không quan trọng, nhưng người thân chưa chắc chịu được.
Cho nên Diệp Phi hi vọng có thể khống chế Miêu Phong Lang, từ đó giảm bớt nguy hiểm trong tương lai.
Miêu Phong Lang cũng cung kính nói: “Tất cả đều nghe theo dặn dò của chủ nhân”
“Đúng rồ tối hôm qua các người có bắt cóc một bé gái?”
“Cô bé tên là Miêu Miêu”
Miêu Phong Lang gãi đầu nhìn vè phía một phòng bên trái: “Là người nào?”
Người nào?
Diệp Phi thầm mắng một tiếng mẹ nhà anh, sau đó bước tới, đá bay cửa của căn phòng bên trái.
Quét mắt, anh hít sâu một hơi, không có giường, nhưng trên mặt đất có một tấm ván gỗ và chăn mền, có mười cô bé nằm trên đất.
Từng đứa đều nhắm chặt mặt, nước mặt đọng lại, không biết sống chết.
Trong đó có một cô bé mặc váy công chúa, đeo vương dáng vẻ vô cùng đáng yêu, nhưng mắt khóc đến sưng š giày còn dính máu.
Trên mặt cô bé còn in dấu bàn tay, có thể thấy đã bị đánh mị đỏ, không ít.
“Khốn khiếp, anh bắt nhiều trẻ con đến vậy?”
Diệp Phi trách mắng Miêu Phong Lang một câu, tiến đến kiểm tra tình hình của bọn nhỏ, sau đó thở dài một hơi, vẫn may chưa chết, chỉ là hôn mê thôi.
Nếu nhiều trẻ nhỏ vô tội bị chết thì Miêp Phong Lang cũng nên xuống mồ theo chơi với tôi Miêu Phong Lang hoang mang, thấy Diệp Phi tức giận thì giải thích: “Nhưng bọn họ chẳng tốt gì, cứ khóc sướt mướt, tôi cho họ kẹo mà họ không chịu, cứ luôn miệng nói tìm bố mẹ.
“Tôi phải ngủ không chăm sóc cho họ được nên mới cho họ ngủ theo.”
Hắn tò mò hỏi: “Chủ nhân, anh biết bọn họ không?”
Diệp Phi không trả lời, chỉ lấy điện thoại ra gọi một cuộc.
Không bao lâu sau, Chung Thiên Sư xuất hiện.
Diệp Phi dặn dò ông ta vài câu, Chung Thiên Sư gật đầu, sau đó đưa Miêu Phong Lang đi.
Giang Hoành Độ và cảnh sát đến, anh ta vừa nhìn là nhận ra quần áo công chúa của con gái mình: “Miêu Miêu!”
Giang Hoành Độ chạy đến ôm chầm lấy con gái mình, lớn tiếng khóc hu hu: “Miêu Miêu, con tỉnh lại đi, tỉnh lại đi”
“Miêu Miêu, con sau rồi? Nhanh, mau gọi bác sĩ”
“Đừng lắc, cô bé chỉ uống thuốc đông y nên hôn mê thôi.”
Diệp Phi lấy di động ra, ngồi xổm xuống, châm cứu cho Miêu Miêu.