Chương :
“Không có gì, không có gì… Hoa Thanh Phong nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nở một nụ cười: “Tôi chỉ là cảm thán cậu tuổi trẻ tài cao mà thôi.”
Trong lúc nói chuyện, ông ta lại liếc mắt nhìn phía sau lưng của Diệp Phi, tuy là không thấy nữa nhưng mà trong đầu vẫn hiện lên rõ ràng hình dạng của vết bớt… Đã xế chiều, Diệp Phi dẫn Tô Tích Nhi rời khỏi Vọng Giang Lâu, nhanh chóng đến biệt thự Phi Long.
“Xin lỗi, đã gây phiền phức cho anh rồi”
Ngồi vào ghế bên cạnh tài xế, Tô Tích Nhi lẳng lặng cúi thấp đầu: “Bảy trăm triệu này em sẽ cố gắng trả lại anh”
Cô ấy đã tính thử, khoảng chừng năm năm là có thể trả hết số nợ này.
Diệp Phi không nói gì, từ lúc đi ra khỏi Vọng Giang Lâu anh luôn cảm nhận được gì đó rất nguy hiểm, cảm giác rất mạnh, nhưng mà tìm khắp bốn phía vẫn không thấy kẻ thù.
Thấy Diệp Phi yên lặng, Tô Tích Nhi ngước khuôn mặt nhỏ nhắn, cẩn thận dò hỏi: “Anh muốn bỏ mặc em rồi đúng không?”
“Con bé ngốc, đừng nghĩ mấy chuyện này, lúc bệnh của chú Dũng được chữa xong thì ông ấy cũng đã chuyển lại bảy trăm triệu cho anh rồi”
Diệp Phi vừa nhanh chóng rời khỏi Vọng Giang Lâu vừa an ủi cô ấy là đã nhận lại được bảy trăm triệu: “Hơn nữa việc này cũng không phải là lỗi của em, em đừng suy nghĩ nữa.”
Ban nấy anh đã dành chút thời gian ra để xem qua mấy mảnh vỡ nhỏ của miếng ngọc, nhận ra bên mép viền có hơi cũ.
Diệp Phi đoán là miếng ngọc đã bị Liễu Nguyệt Linh đổi mất, sau đó mới kéo Tô Tích Nhi làm người gánh tội thay.
Những sợi tóc dài của Tô Tích Nhi dính trên trán, màu đen của tóc làm nổi bật lên làn da trắng nõn nà, xinh đẹp không gì sánh bằng. Cô không tin lời Diệp Phi nói, nhưng mà trong lòng cô rất ấm áp, rất cảm động.
Diệp Phi cười nói thêm một câu: “Nếu thật sự áy náy thì sau này chăm sóc anh cho tốt vào”
Trong lúc nói chuyện, Diệp Phi đang định dừng đèn đỏ ở giao lộ phía trước, bỗng nhiên một tia sáng đỏ lóe qua.
Chân phải của anh đạp mạnh ga.
Xe bỗng vọt lên phía trước.
“Đoàng!” Gần như cùng lúc đó một viên đạn xuyên qua không trung bắn tới, cửa kính phía sau xe vỡ vụn.
Thủy tinh rơi đầy đất!
Có người bắn tỉa?
Diệp Phi giật mình một cái, vừa xoay tay lái, xe rế vào con đường phía đối diện.
“Đoàng!” Gần như trong cùng lúc đó lại có một viên đạn khác bắn tới, bắn trúng một chiếc xe tải chạy phía sau xe của Diệp Phi.
Tài xế xe tải kêu thảm một tiếng, quay đầu xe đâm vào cột mốc đường, sau đó lật giữa đường chặn dòng xe cộ phía sau lại.
Tài xế những xe khác đi ngang qua thấy vậy thì rối rít phanh xe lại, bọn họ không rõ chuyện gì đã xảy ra, mở cửa xe muốn tìm cách giúp đỡ tài xế xe tải kia.
Vài cảnh sát tuần tra cách đó không xa cũng đang đi đến.
Diệp Phi không dám thả lỏng thần kinh, khi nhìn lướt qua gương chiếu hậu thì nhận ra trong một khu chung cư đổ nát ở xa xa đang có một khẩu súng dài ngang nhiên trắng trợn thò ra.
Khẩu súng ngắm thẳng về hướng xe của Diệp Phi.
Người cầm súng chính là một cô gái đeo khẩu trang mặc áo xám.
Cô ta không thèm ẩn trốn, cứ như vậy cầm súng bản thẳng từ trên cao xuống chỗ Diệp Phi.
Tư thế kia thật sự giống như một thợ săn đang bắt một con mồi trong bẫy.
Ngông cuồng không gì sánh được.
“Nằm xuống!” Thấy nòng súng của đối phương giật lên một cái, toàn bộ lông trên người Diệp Phi dựng đứng lên, lại nhanh tay lách sang là đường khác.
Một tay kia vẫn còn đang đè Tô Tích Nhi đang hoảng sợ.
Đúng lúc này lại một viên đạn nữa bay đến trực tiếp bắn lủng lốp xe.