Chương :
“Số phận của em cũng rất tốt mà”
Diệp Phi cười trêu đùa: “Một người đàn ông xuất sắc như anh đây, đã bị em hành hạ hàng nghìn lần, nhưng tôi vẫn luôn coi em là mối tình đầu”
“Có lẽ, đây chính là duyên phận”
Diệp Phi có chút tự giễu, nhưng càng nhiều hơn là bất đắc dĩ, trong lòng có thể kể ra cả trăm khuyết điểm của Đường Nhược Tuyết, nhưng trái tim lại rung động không kiểm soát được.
Đường Nhược Tuyết khế giật mình, bình tĩnh nhìn Diệp Phi.
Phải, Diệp Phi rất tốt số, có một người phụ nữ như Tống Hồng Nhan một lòng một dạ, cô làm sao không may mắn khi cô chẳng cần trả giá mà vẫn có thể nằm giữ trái tim của Diệp Phi.
Diệp Phi rõ ràng là thích cô đến tận xương tủy, nếu không làm sao có khả năng kiềm chế lòng kiêu ngạo hết lần này tới lần khác mà không nóng nảy.
Đường Nhược Tuyết đột nhiên đến gần Diệp Phi, đôi môi đỏ mọng khế mở: “Hối hận sao…” Chưa kịp nói xong, thân thể không tự chủ được, bị kéo vào trong vòng tay của Diệp Phi.
Gần trong gang tấc, hơi thở của người đàn ông phả đến trước mặt.
Quen thuộc, xa lạ, rung động, đây là tất cả cảm nhận của Đường Nhược Tuyết lúc này.
Đường Nhược Tuyết không quen với hành động kiểu này, nhưng cũng không đẩy Diệp Phi ra xa.
Đôi mắt cô run rẩy, trái tim cũng run lên, cô nhắm mắt lại, vòng tay qua cổ anh và chủ động đáp lại.
Cảm giác đột ngột này khiến Đường Nhược Tuyết như ngâm mình trong suối nước nóng.
Nụ hôn sâu này gần như khiến người ta quên cả thời gian.
Đường Nhược Tuyết hận không thể cứ như vậy đến khi già đi.
“Ừm!” Diệp Phi định tiếp tục động tác của mình, nhưng lại nhìn thấy ba chiếc ván trượt đang lao tới gần.
Phía trên có ba thanh niên đeo mặt nạ, ánh mắt sắc bén, thân hình nhẹ nhàng, tốc độ cực nhanh đang áp sát tới.
Sau đó, họ chạm tay phải vào sau lưng rồi lấy ra một chai nước khoáng.
Trước khi đám đông xung quanh kịp phản ứng, bọn họ đã đập về phía người Diệp Phi cùng Đường Nhược Tuyết.
Diệp Phi ôm Đường Nhược Tuyết, nhanh chóng trốn ra sau một cái cây.
“Bốp bốp bốp!” Gần như đồng thời, cả ba chai nước khoáng cùng đập vào thân cây.
Khi va chạm, chất lỏng màu đỏ bắn tung tóe tràn ra nửa thùng xe.
Mùi hôi thối tanh nồng vô cùng.
Vậy mà lại là máu chó.
Một đòn không trúng, ba thanh niên cũng không hiếu chiến, huýt sáo chạy tán loạn.
Độc Cô Thương chạy nhanh ra, trực tiếp chạy về phía ba người kia.
Ba người trẻ tuổi không kịp tránh, phịch một tiếng, cả ba người họ đã bị Độc Cô Thương đánh văng ra xa bảy tám mét.
Mấy cái ván trượt cũng rơi xuống đất.
“Á -” ba người kêu lên thảm thiết, ngã xuống vách tường, cả người đau đớn.
Ít nhất là ba xương sườn bị gấy.
Độc Cô Thương không ngừng lại, sau khi đánh bay ba người họ, anh ta lại giãm lên chân họ.
Răng rắc một tiếng, mỗi người đều bị gãy một chân không thể chạy thoát được nữa.
Họ muốn rút dao găm ra để chống cự, nhưng lại bị Độc Cô Thương đạp một cái gãy tay.
Tiếng hét khiến mọi người xung quanh phải tránh ra xa.
Sau đó Độc Cô Thương lấy ra một con dao, đập vào bụng một người đàn ông cao to: “Ai sai mày?”
Tên to con hét thảm nhưng không trả lời.