Chương :
Ngay cả người chủ trì buổi lễ đấu giá cũng ngừng lại vì chuyện này, còn cúi đầu chào người thanh niên tóc dài này, trên mặt là một nụ cười lấy lòng.
Cao Tính thấp giọng nói: “Tổng giám đốc Đường, cậu ba nhà họ Trịnh đích thân đến”
Ánh mắt Đường Nhược Tuyết trong trẻo nhưng lạnh lùng: “Xem ra là nhất định phải giành cho bằng được rồi”
“Không sao, chúng ta cũng binh hùng tướng mạnh.”
Cao Tính có chút hoảng hốt: “Có cậu chủ Diệp ở phía sau chúng ta, hôm nay chúng ta sẽ không thua”
Tất cả các vấn đề khó khăn khi đứng trước ngàn tỷ đều là phù du.
Ngày thường Cao Tĩnh là người khinh thường Diệp Phi nhất, lúc này lại phục Diệp Phi sát đất.
Cao Tính lại nói thêm một câu: “Tổng giám đốc Đường, hôm nay cậu chủ Diệp có đến không?”
Đôi môi đỏ mọng của Đường Nhược Tuyết khẽ mấp máy: “Chắc có, đến hay không cũng không hề ảnh hưởng đến kế hoạch của chúng ta”
Hôm qua sau khi Diệp Phi gọi điện cho Chu Tĩnh Nhi xong thì chạy đến biệt thự Ngô Đồng ăn cơm tối, sau đó cũng không liên lạc lại, nên Đường Nhược Tuyết cũng không biết là Diệp Phi có đến hay không.
Cao Tính nhẹ nhàng gật đầu, cũng không nhiều chuyện nữa, một người đàn ông vung tay có thể lấy ra được ngàn tỷ không phải là người mà cô ta có thể hỏi thăm được.
“Tổng giám đốc đường, chào buổi chiều”
Lúc này, người đàn ông tóc dài đứng xa xa chào hỏi Đường Nhược Tuyết: “Không ngờ là cô thật sự đến đây, thật tai hại”
Ngoài cười nhưng trong không cười.
Đường Nhược Tuyết cười lạnh một tiếng: “làm nhiều chuyện như vậy mà tôi còn không đi là tiết mục hôm nay sẽ không còn vui nữa sao?”
Cậu chủ Trịnh chẳng phải “Trời làm bậy có thể sống, người làm bậy không thể sống được”
Người đàn ông tóc dài cười gắn, sau đó lười biếng dựa vào ghế ngồi: “Còn chút thời gian cuối cùng, tổng giám đốc Đường suy nghĩ lại đi”
Sau đó, anh ta lạnh lùng đưa ngón tay lên ngoäc ngoắc: “Tiếp tục đi…”
Khí chất âm ngoan lộ rõ khiến người ta cảm thấy sợ hãi.
Lăng Thiên Thủy lột một quả nho, cười duyên đút vào miệng của Trịnh Tuấn Khanh, không hề có vẻ ngang tàng hống hách, hoàn toàn là sự phục tùng.
“Món đồ đấu giá thứ chín, là một trong những mảnh ngọc: thạch xa xỉ cao cấp nhất, Kê Minh Thiên Hạ”
Người chủ trì buổi đấu giá hâm mộ nhìn qua, sau đó gõ mạnh xuống: “Giá ban đầu là tỷ”
Trên sân khấu, một mảnh ngọc trong suốt phát sáng vô cùng kích thích ánh mắt của mọi người.
Là ngọc hoàng đế xanh, hình dạng như một chú gà trống vươn cổ gáy lên trời nhìn vô cùng sống động, cũng rất có ý vị.
“Bảy trăm tỷ”
Trịnh Tuấn Khanh hơi nhấc ngón tay nói ra một con số.
Bảy trăm tỷ để mua miếng ngọc này không xem là đắt, ngọc thạch có phẩm chất ngang hàng với miếng ngọc này ở Cảng Thành đáng giá đến một ngàn bảy trăm năm mươi tỷ”
Chỉ là không ai dám tăng giá.
Cậu ba nhà họ Trịnh vừa mở miệng đã tăng giá gấp đôi đã thể hiện anh ta nhất định phải lấy được ngọc thạch này.
Vậy nên dù người khác có thích đến mức nào cũng đành biết điều im miệng, không cần phải vì một miếng ngọc thạch mà đắc tội với gia tộc họ Trịnh.
“Bảy trăm tỷ lần thứ nhất”
“Bảy trăm tỷ lần thứ hai.”
Mọi người nhàm chán nhìn người chủ trì dứt khoát tuyên bố.
Tuy là giọng nói của người chủ trì vẫn bay bổng vui vẻ nhưng mà trong lòng cũng cảm thấy tẻ nhạt vô vị.
Cảm thấy cuộc đấu giá này thiếu đi sự gay cấn tranh đua, không đủ mạnh mẽ tranh đấu.