Chương :
Anh ta nhìn chằm chằm Diệp Phi: “Có mười bảy nghìn năm trăm tỷ sao?”
Diệp Phi cười nhạt: “Bán hết mọi thứ vẫn gom góp đủ.”
“Bây giờ tôi nói cho anh biết, tôi không hối hận”
Trên mặt Trịnh Tuấn Khanh thể hiện sự âm trầm: “Mày nhất định đừng hối hận đấy?”
“Ở trong từ điển của Diệp Phi tôi chưa từng có hai chữ hối hận”
Diệp Phi không kiêu ngạo không nịnh nọt: “Hơn nữa tôi tin là, nhất định cậu chủ Trịnh sẽ tiếp tục tăng giá.”
“Phải không? Mày tính nhầm rồi”
Trịnh Tuấn Khanh cười lạnh một tiếng: “Tao nói cho mày biết, tao sẽ không theo, mày lấy mười bảy ngàn tỷ ra đi”
“Chỉ là tao nhắc nhở mày, hoài bích có tội”
“Kẻ vô dụng có được miếng ngọc thạch này không những không may mắn mà lại còn rước họa vào thân.”
“Mày có biết thế nào là mất cả người lẫn của không, có tin không?”
Hoài bích có tội: Là người tài giỏi lập công cuối cùng lại bị định tội.
Giọng nói anh ta thể hiện sự uy hiếp.
Người chủ trì đưa tay lên cao nhất.
Bầu không khí cả hội trường ngày càng căng thẳng.
Có mấy người há mồm mấy lần, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống.
Ánh mắt của bọn họ không ngừng nhìn vào búa gỗ trên tay người chủ trì, nhưng vì Trịnh Tuấn Khanh vẫn chưa tỏ thái độ nên vẫn chưa dám gõ xuống.
“Tôi tin”
Diệp Phi rất thật thà gật đầu: “Tất nhiên là tôi tin sau khi có được ngọc thạch thì sẽ bị cậu chủ Trịnh anh không từ thủ đoạn cướp đi.”
“Anh vì núi Vân Đỉnh có thể không từ thủ đoạn chèn ép Đường Nhược Tuyết”
Anh rất bình tĩnh nhìn Trịnh Tuấn Khanh: “Bây giờ tôi vả mặt anh, tất nhiên là anh sẽ bất chấp tất cả để giết tôi”
“Biết là tốt rồi”
Trịnh Tuấn Khanh cười lạnh một tiếng: “Tao có thể bóp chết mày bất cứ lúc nào”
“Bây giờ mày chỉ có một cơ hội sống, đó là lấy ra mười bảy ngàn tỷ mua ngọc thạch sau đó dâng lên cho tao.”
“Tao sẽ cho mày một con đường sống.”
“Nếu không… Miếng ngọc thạch này mày không giữ được lâu, ngay cả mày cũng sẽ không được nhìn thấy mặt trời ngày mai”
Anh ta trực tiếp vạch mặt: “Đừng có mà không tin lời tao nói, mày không phải là con cháu của năm gia tộc lớn, tao giết chết mày chỉ dễ như giết một con kiến mà thôi.”
Diệp Phi từ chối cho ý kiến: “Vậy sao?”
“Mười bảy nghìn tỷ, bán cho anh ta”
Trịnh Tuấn Khanh gào lên với người chủ trì: “Từ bây giờ miếng ngọc thạch này thuộc về Diệp Phi”
“Mười bảy nghìn tỷ lần thứ ba”
Người chủ trì buổi đấu giá nhanh chóng gõ búa xuống, xong khi công bố lần thứ ba thì ngọc thạch đã thuộc về tay Diệp Phi.
Trong lúc không ít người cho răng Diệp Phi sẽ không có tiền hoặc là sẽ sợ Trịnh Tuấn Khanh mà xoay người chạy mất thì Diệp Phi lại móc chỉ phiếu ra.
Anh rất vui vẻ móc ra mười bảy nghìn tỷ.
Mọi người hoàn toàn ngạc nhiên, tên nhóc này thật sự có tiền, sau đó nhiều người lại không ngừng chế giễu.
€ó tiền thì thế nào?