Chương :
Một lần nổ súng không trúng, người đàn ông đó lại tiếp tục nhắm thẳng vào Diệp Phi.
Diệp Phi không cho hắn cơ hội, áp sát vào người đàn ông, đưa tay ra túm lấy họng súng của đối phương bẻ một cái.
Khi người đàn ông kia trợn mắt há hốc mồm thì nòng súng trong tay hắn đã bị bẻ cong một cách quái dị.
Diệp Phi lại có thể tay không bẻ cong súng của mình?
Người đàn ông đó hơi thả lỏng tay, khẩu súng lập tức rơi xuống đất.
Rồi hắn đột nhiên lùi về phía sau, đồng thời hai tay cũng gẩy một cái.
Hai con dao găm xuất hiện trên tay hắn.
Hắn lập tức phóng hai con dao găm về phía Diệp Phi.
Cách hắn chơi dao khiến cho người khác phải hoa mắt chóng mặt, hiển nhiên là một cao thủ dùng dao găm.
Diệp Phi cũng không lùi lại mà lao thẳng về phía trước, đạp một phát cho tên đó bay thẳng ra ngoài.
“Rầm!” Người đàn ông mặt chữ điền phun máu tươi tung tóe, bay ra xa bảy tám mét.
Nhưng kỹ năng của người đàn ông đó cũng không tệ, hắn vừa rơi xuống đất xong đã lộn một cái bỏ chạy về phía sau.
Thế nhưng Diệp Phi đã vọt tới rồi.
Anh đá một phát vào đúng bắp chân của người đàn ông kia.
Trong nháy mắt hắn bỗng cảm thấy bắp chân mình tê rần, “bịch” một tiếng, cả người ngã nhào xuống đất.
“Rắc rắc!” Diệp Phi cũng không hề dừng lại, anh tiến lên mấy bước, đạp xuống một cái khiến cho cả hai bàn tay của người đó bị trật khớp.
Người đàn ông mặt chữ điền tức giận tím mặt: “Khốn nạn!”
Hắn muốn liều mạng, nhưng không đứng lên nổi.
“Lâm Thanh Vinh.”
Diệp Phi không thèm nhìn hắn, móc một tờ chứng minh thư từ trong túi hắn ra liếc một cái, nháy mắt đã biết được thân phận của hắn.
“Thanh Lang?”
“Thật không ngờ ông lại chính là người của một trong số những con sói thuộc thương hội Thiên Lang”
“Không, bây giờ chỉ còn sáu con sói thôi, vì Hắc Lang đã bị tôi làm thịt rồi”
Anh còn tìm ra được một tấm thẻ bài hình đầu sói, hình ảnh dữ tợn hung ác, phía sau có khắc hai chữ Thanh Lang.
“Tốt nhất là mày nên thả tao ra, nếu không thì Thiên Lang tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho mày!”
Người đàn ông với khuôn mặt đằng đẳng sát khí quát lên: “Cậu chủ Trịnh cũng sẽ không bỏ qua cho mày!”
Diệp Phi cười lạnh một tiếng: “Tôi buông tha cho các người, thì các người sẽ không đến gây sự với tôi nữa chứ?”
“Chuyện đó là không thể nào!”
Thanh Lang nghiến răng nghiến lợi đáp: “Cách mà mày dùng để giết Hắc Lang và Yukiko khiến cho Hội trưởng Lăng cảm thấy nhục nhã và tức còn đắc tội với cậu chủ Trịnh, cho nên bọn tao tuyệt đối sẽ không buông tha cho mày!”
“Vậy không phải là…” Diệp Phi bình thản lên tiếng: “Các người cũng không chịu tha cho tôi, thì sao tôi phải tha cho các người?”
Nhất thời, Thanh Lang bị anh làm cho á khẩu, sau đó hắn quát khế: “Mày sẽ chết rất khó coil”
Diệp Phi cười cười, tiến lên dẫm một cái: “Chết khó coi như thế nào?”
“Rắc rắc”, anh đạp gấy luôn một cái tay của Thanh Lang.
Thanh Lang kêu lên một tiếng thảm thiết, sau đó cắn răng nhịn xuống.
“Bọn tao sẽ không tha cho mày, người thân, bạn bè của mày..” Hắn trừng mắt nhìn chăm chằm vào Diệp Phi, quát: “Tất cả đều sẽ bị mày làm cho liên lụy, mày cứ chờ xem…”
Diệp Phi hơi nheo mắt lại: “Uy hiếp người bên cạnh tôi?”
“Họa mày làm thì người nhà mày cũng phải gánh, mày không hiểu sao?”