Chương :
Nam nữ xung quanh cũng khinh thường Diệp Phi.
Diệp Phi nhìn Vương Tông Nguyên và Cung Diễm Quân cười nhạt: “Chờ xem, mấy người không chết cũng bị lột da, rất nhanh thôi sẽ ứng nghiệm”
“Ứng nghiệm? Rõ ràng là giả thần giả quỷ”
Cung Diễm Quân cười lạnh: “Nể mặt nhỏ Mạt, tôi cho cậu một cơ hội nói xin lỗi, nếu không tôi chỉ cần nói một câu ở đây”
“Cậu đừng mong lăn lộn ở Nam Lăng”
Giọng nói của cô ta đầy cảnh cáo.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Lúc này, lại có bảy tám nam nữ nghe tin chạy đến.
Mẹ của Lý Mạt Mạt, Liễu Nguyệt Linh đi phía trước, đêm nay bà ta vẫn mặc trang phục thời thượng, một bộ váy dài thướt tha, thành thục, nhưng không thiếu phần gợi cảm.
Sau khi bà ta nghe Cung Diễm Quân lên án, sừng sộ quát Diệp Phi: “Diệp Phi, mặc dù cậu là khách của nhà họ Lý, còn do chú Dũng của cậu mời tới, nhưng cậu cũng không thể tùy tiện rủa người khác”
Diễm Quân và cậu Tống cũng không phải nhân vật nhỏ mà cậu có thể đắc tội”
“Cậu khiến bọn họ tức giận, đến lúc bị người ta làm cậu mất việc hoặc xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đừng trách chú dì không giúp cậu”
Bà ta chán nản nhìn Diệp Phi: “Mau xin lỗi Diễm Quân và Tông Nguyên đi.”
Lý Mạt Mạt hơi do dự, muốn nói mấy câu giúp Diệp Phi, nhưng biết cứ như vậy thì tình hình sẽ rối ren hơn.
Thế là cô nhẹ nhàng kéo tay áo Diệp Phi: “Diệp Phi, bỏ đi, phóng khoáng xíu, nói xin lỗi rồi bắt tay giảng hòa…”
“Chờ qua đêm nay rồi nói”
Diệp Phi hững hờ trả lời: “Nếu như đêm nay hai người họ không sao, ngày mai tôi sẽ quỳ xuống xin lỗi bọn họ”
Diệp Phi nhìn hai người bổ sung: “Nếu như có chuyện, vậy rõ ràng là tôi không hề nguyền rủa, dĩ nhiên không cần xin lỗi”
Lý Mạt Mạt hơi thất vọng, cảm thấy Diệp Phi quá bảo thủ, đúng sai có quan trọng không?
Quan trọng là dẹp chuyện yên thân.
Cung Diễm Quân giận không thể bỏ: “Vịt chết mạnh miệng đúng không?”
“Bà chủ Cung, cậu Tống, xin lỗi, Diệp Phi nhất thời thô lõ, xin hai người thông cảm”
Ngay lúc Liễu Nguyệt Linh và Vương Tông Nguyên cũng sắp nổi giận, Lý Đại Dũng vội vã xuất hiện trước mặt mọi người: “Mọi người đều là nhân vật lớn, cũng xin các vị cho tôi chút tình mọn, đừng so đo với trẻ con”
Lý Đại Dũng vừa giảng hòa, vừa kéo Diệp Phi đến bên cạnh: “Chuyện này nên dừng lại thôi.”
Liễu Nguyệt Linh không ngừng mắng Diệp Phi: “Cậu nhìn cậu đi, không làm chuyện nghiêm chỉnh, suốt ngày để chú Dũng của cậu giúp cậu giải quyết rắc rối”
“Sao lại nói Diệp Phi như vậy?”
Sắc mặt Lý Đại Dũng lạnh lẽo: “Nếu lần trước không có Diệp Phi tìm ông Hoa, sợ là bây giờ tôi đã tàn phế Thấy Lý Đại Dũng ra mặt che chở, Cung Diễm Quân và Vương Tông Nguyên đành phải thôi, nhưng vẫn nặng nề nói: “Được rồi, lần này nể mặt ông Lý”
“Lần sau còn dám nguyền rủa chúng tôi, đừng trách tôi trở mặt không nể tình”
Cung Diễm Quân trừng Diệp Phi thêm một cái, ánh mắt mang theo thù hận như rắn độc.
Cũng chính cái nhìn này, khiến Diệp Phi vô thức kéo căng dây thần kinh, ánh mắt sắc bén nhìn Cung Diễm Quân.
Anh ngửi thấy mùi nguy hiểm.
Nhưng Cung Diễm Quân đã thu hồi ánh mắt, dãn mấy cô gái đến phía trước nói chuyện.
Vương Tông Nguyên cũng chỉ Diệp Phi, sao đó nói chuyện phiếm với Lý Mạt Mạt.
“Diệp Phi, đi, đến phòng khách, giới thiệu mấy người với con?
Lý Đại Dũng dẫn Diệp Phi đi dạo một vòng, rồi mới đưa anh vào phòng khách xa hoa đẹp đẽ, muốn giới thiệu mấy người cấp cao của liên đoàn võ thuật với anh.
Diệp Phi cho rằng sẽ gặp được người quen, kết quả nhận ra những người cấp cao của liên đoàn võ thuật đang ngồi ở đại sảnh, anh không quen một ai.
Dù là Tiết Như Ý, Hoàng Thiên Kiều, hay Vương Đông Sơn hoặc là Cuồng Hùng, một người cũng không xuất hiện.