Chương :
Diệp Phi đau đầu, anh không thích có mặt ở loại tiệc tùng này cho lắm, càng không thích giao tiếp với quá nhiều người, nhưng cũng hiểu lời của Tiết Như Ý có lý.
“Cô đã nói đến mức này rồi, tôi không có mặt, chẳng khác nào hủy tương lai của liên đoàn võ thuật Nam Lăng”
“Cái mũ này sẽ chụp đầy tội ác lên tôi”
Suy nghĩ một lát, Diệp Phi cười đùa: “Được rồi, thứ sáu tôi sẽ có mặt đúng giờ, nhưng tôi chỉ ló mặt thôi, tuyệt đối không được làm quá nhiều hoạt động kết thân”
Tiết Như Ý mừng rỡ như điên: “Cảm ơn hội trưởng Phàm, anh yên tâm, tôi sẽ sắp xếp thỏa đáng”
Sau khi cúp điện thoại, Diệp Phi ngã “bộp” xuống giường, nghĩ sau khi kết thúc tiệc rượu sẽ đi tìm Cửu Thiên Tuế, xem xem có thể đổi một chức vị nhàn rỗi không.
Xoay vòng trong suy nghĩ, Diệp Phi ngáp một cái, sau đó dần tiến vào mộng đẹp.
Ở trong mợ, Diệp Phi lại xảy ra tranh chấp với Đường Nhược Tuyết, anh nóng giận tát đối phương, Đường Nhược Tuyết tức giận quay người mở cửa sổ nhảy lầu.
Diệp Phi hối hận cuống quít tiến lên giữ chặt cô.
Anh dùng hết sức kéo người cô gái lên, sắp cứu được Đường Nhược Tuyết, đột nhiên, ánh đao lóe sáng, một đao hung ác chém vào cánh tay của Diệp Phi.
Diệp Phi dựng tóc gáy.
“Không” Diệp Phi tỉnh lại, cũng một giây này, anh phát hiện nguy hiểm tới từ phía sau.
Sắc mặt Diệp Phi thay đổi, hai tay chống đệm muốn bật dậy, nhưng cảm thấy cơ thể không còn nhiều sức.
Trong phòng tràn ngập hương hoa nhàn nhạt.
Trúng độc rồi! Diệp Phi nhanh chóng chẩn đoán tình trạng của mình.
“A” Diệp Phi gầm nhẹ một tiếng, dùng hết sức né người.
“Xoạt” Gần như cùng lúc đó, một thanh đao võ sĩ đâm từ dưới giường, đâm qua cơ thể anh ba cm.
Nếu không phải Diệp Phi tránh được chỗ hiểm, một đao đó sẽ đâm thấu tim Diệp Phi, dù như thế, sau lưng Diệp Phi vẫn có thêm một đường máu.
Máu me đầm đìa, thấy mà hoảng sợ.
“Sát thủ!”
Vẻ mặt của Diệp Phi không ngăn nổi kinh hãi, thế nào cũng không ngờ có sát thủ, còn kỳ lạ ẩn nấp dưới giường của mình.
Nhưng anh không suy nghĩ đối phương đi vào thế nào, cũng không suy nghĩ đối phương là ai, giờ phút này đang đứng trước sống chết, anh gào một tiếng xoay đá Sinh Tử.
Độc trên người bỗng được giải, Diệp Phi lập tức khôi phục sức lực.
“Âm” Cũng ngay lúc này, cô gái đeo mặt nạ phòng độc trượt ra gâm giường, tiếp đó nhảy lên trân nhà, nhanh nhẹn Xoay người.
Sau đó, cô ta lao xuống như một viên đại bác, đao võ sĩ trong tay thình lình bổ xuống.
“Hey!”
Đây là một chiêu giết từ trên xuống dưới, cô gái đeo mặt nạ nhắm ngay chỗ hiểm của Diệp Phi, chính là đỉnh đầu.
Sát khí ngút trời.
“Tới đây”
Diệp Phi cũng không ngẩng đầu, dịch chân, thân hình dập dờn như ảo ảnh.
“Xoạt” Đao võ sĩ đâm vào khoảng không, tàn nhãn chém xuống giường đệm, chỉ nghe thấy một tiếng vang lớn, cả cái giường gãy “răng rắc” thành hai nửa.
Lò xò bên trong cũng đứt.
Vô cùng hung hãn.
Một chiêu thất bại, sắc mặt cả cô gái đeo mặt nạ thay đổi: “Mày không trúng độc?”
“Trúng độc, nhưng được tôi giải rồi”
Diệp Phi thở dài: “Thật ra cô không cần đeo mặt nạ”
“Quần áo, giày và kiểu tóc của cô không đổi, đeo mặt nạ làm gì chứ?”