Chương :
Trịnh Tuấn Khanh nhìn chằm chằm vào chén canh quát: “Lăng Thiên Thủy, cô cần thứ này làm gì?”
Nhóm người viện trưởng Hoàng thấy vậy thì đều giật mình, sau đó đồng loạt lùi ra khỏi cửa.
“Cậu chủ Trịnh, chuyện này không phải tôi làm”
Lăng Thiên Thủy thở dài thườn thượt: “Chuyện này tám phần là do Diệp Phi giở trò.”
Miyamoto Saburo không lên tiếng, chỉ là ánh mắt hắn ẩn chứa sát ý, móng tay cũng ghim vào thịt, dường như đó không phải là cóc mà là con trai của ông ta.
“Đồ khốn nạn, mất dạy, lại là tên khốn này”
Trịnh Tuấn Khanh giận không thể tả: “Một lần lại hai lần, hết lần này đến lần khác đối đầu với tôi, tôi sẽ giết chết nó, giết chết nó.”
Khóe miệng Lăng Thiên Thủy không ngừng giật giật: “Cậu chủ Trịnh, cần phải nhịn một chút, tên Diệp Phi này thân thủ bất phàm, quỷ kế thâm sâu, những đàn em tốt nhất của em đều bị thất bại”
“Sakai Yukiko cũng đã mất tích”
Không biết cô ta vô tình hay cố ý bổ sung thêm một câu: “Hay là, em đến xin lỗi anh ta, bồi thường ít tiền, sau này nước sông không phạm nước giếng?”
“Xin lỗi? Bồi thường?”
Những lời này khiến Trịnh Tuấn Khanh càng bị kích thích: “Anh ta vả mặt tôi trước mặt nhiều người, xém chút nữa đã độc chết chị của tôi, còn muốn tôi cúi đầu trước anh ta?”
“Anh ta là cái thá gì chứ?”
“Là con hay cháu của năm gia tộc lớn?”
“Ngài Miyamoto, hãy giúp tôi một chuyện, giết chết Diệp Phi cho tôi”
“Tôi sẽ không chỉ giúp ông mở bệnh viện ở Long Đô, còn có thể giúp ông lấy giấy phép buôn bán thuốc”
Ánh mắt anh ta nhìn Miyamoto Saburo chằm chằm: “Khám chữa bệnh có kiếm được tiền thì cũng thua xa với việc bán thuốc”
Tuy là Trịnh Tuấn Khanh vô cùng tức giận nhưng mà vẫn còn lý trí, còn hiểu rõ thế nào là mượn đao giết người.
“Cậu chủ Trịnh, tôi là một bác sĩ, không phải là một sát thủ”
Ý của Miyamoto Saburo sâu xa: “Sẽ không giết người bừa bãi”
“Người ta hiểu nhầm Huyết Y Môn, tôi sẽ không tài nào giải thích nổi?”
Trịnh Tuấn Khanh tiến lên một bước mở miệng: “Các người không chỉ có y thuật hơn người mà còn biết đánh nhau, đầu độc, vu thuật và những thứ khác.”
“Giết một người cũng chẳng khác việc giết một con chó là bao”
“Vậy thì tôi có thể góp vốn với các người, ông bảy tôi ba, thế nào?”
Có nhà họ Trịnh dính vào, Miyamoto Saburo có thể đứng vững gót chân.
“Tôi nói rồi, tôi là bác sĩ, không phải là sát thủ.”
Miyamoto Saburo thản nhiên nhìn Trịnh Tuấn Khanh cười nói: “Nhưng mà người có thể khiến cho cậu chủ Trịnh hận đến như vậy thì nhất định là kẻ tiểu nhân bỉ ổi hèn hạ”
“Những kẻ trộm cắp hèn hạ là những người phải bị tiêu diệt, xem như là trừ hại cho dân”
“Tôi không vào địa ngục thì còn ai vào chứ… Hắn ta cầm lấy hòm thuốc đi ra cửa: “Đợi tin tốt của tôi…
Xế chiều, Diệp Phi từ viện điều dưỡng tư nhân đi ra, sau khi được anh chữa trị, cuối cùng Mặc Đóa Đóa cũng tỉnh lại, còn khôi phục linh trí.
Mặc Thiên Hùng rất vui vẻ, không chỉ trả cho Diệp Phi tỷ thù lao chữa bệnh mà còn muốn mời anh đến Vọng Giang Lâu không say không về.
Chỉ là Diệp Phi từ chối, Mặc Đóa Đóa vừa mới tỉnh lại, cần có người chăm sóc, hơn nữa nhất định Mặc Thiên Hùng cũng muốn ở cạnh con gái.
Vậy nên Diệp Phi còn phải quay lại Thiên Lang Hội có chuyện, tránh cho Mặc Thiên Hùng bận bịu nên bỏ quên con gái.
Anh hẹn với Mặc Thiên Hùng hai ngày sau đó rồi hãng mở tiệc tiếp đãi mình.
Mặc Thiên Hùng cũng không ép buộc, đích thân tiễn Diệp Phi đi, còn để lại số điện thoại, nói có thể tìm ông ta bất cứ lúc nào.