Chương :
Trịnh Tuấn Khanh vừa muốn lùi về sau thì lập tức bị một cánh tay vươn tới bẻ khoá tay anh ta, trực tiếp làm trật khớp.
Trịnh Tư Nguyệt thét chói tai, tay đấm chân đá muốn cản lại người tới bắt mình lại cũng bị bắn một phát súng vào đùi.
Cuối cùng ả bị người ta nắm tóc, đè vào trên mặt tường, bắt lấy.
Trịnh Càn Khôn muốn giúp đỡ cũng lại bị đá vật ra đất. Kỷ luật nghiêm minh chính là đặc thù lớn nhất của Diệp Đường.
Bọn họ chỉ biết bắt người, ai dám phản kích, phản kháng, toàn bộ đánh hạ.
Trịnh Thịnh Trang vội vàng tránh né, sợ bị liên lụy.
Trịnh Càn Khôn nổi giận gầm lên: “Mặc Thiên Hùng, ông làm thế có nghĩ tới hậu quả hay không?”
“Đưa đi” Mặc Thiên Hùng đỡ lấy Diệp Phi không quay đầu lại rời đi…
Nhìn Diệp Đường trực tiếp đưa Trịnh Tuấn Khanh và Trịnh Tư Nguyệt kéo đi, bọn người Trịnh Thịnh Trang trợn mắt há mồm không kịp phản ứng lại.
Ai cũng không nghĩ đến, Mặc Thiên Hùng lại ngang ngược, máu lạnh vô tình như vậy.
Cho dù không để anh em Trịnh Tuấn Khanh vào mắt nhưng cũng nên cho Trịnh Càn Khôn chút mặt mũi, kết quả thì Trịnh Càn Khôn cũng bị đánh bay ra đất.
Mấy người thân tín của Trịnh Thị có ý đồ ngăn cản cũng bị bắn loạn mà phải lùi ra. Máu tươi đầy đất.
Đám người Trịnh thịnh Trạng mặc dù nhiều lần nghe qua tác phong hành sự của Diệp Đường nhưng lần này tận mắt nhìn thấy kỷ luật “cỗ máy giết người” của bọn họ thì vẫn thực sự chấn động.
Thô bạo, quá thô bạo, cực kì thô bạo.
Từ trước đến nay Trịnh Càn Khôn vẫn luôn là người thét ra lửa, vậy mà lần này cảm nhận được sự thô bạo, một sự thô bạo không có nhân tính.
Bản thân ông ta cũng là một người theo chủ nghĩa hành động, thích dùng vũ lực giải quyết vấn đề nhưng lần này gặp phải Diệp Đường thì đúng là múa rìu qua mắt thợ.
Nghĩ đến bộ dạng thê thảm của cháu trai cháu gái, ông ta tức đến hộc máu lấy điện thoại gọi điện cáo trạng, báo án.
Đủ các cuộc điện thoại phát đi nhưng bảy tám cuộc gọi không có cái nào có tác dụng. Những người khác vừa nghe ông ta nói đến Diệp Đường đã không hề do dự mà từ chối tham gia vào.
Cầu việt Nói đùa rồi, người ta tùy tiện ném một cái mũ cấu kết với nước ngoài ra, lại còn tiền trảm hậu tấu, muốn động bọn họ chắc chắn phải tan xương nát thịt.
“Một đám khốn khiếp!”
Thấy vòng quan hệ của mình không có tác dụng, Trịnh Càn Khôn suýt chút bóp nát điện thoại trong bàn tay mình.
Phẫn nộ lại bất lực khiến trong lòng ông ta cực kì nghẹn khuất.
Ông ta trước nay chưa từng nghĩ tới bản thân sẽ bị người khác đối đãi như vậy, vô lực đến mức không nghĩ được gì.
Diệp Đường bắt người nhưng lại khiến nhiều người như thế không làm được gì.
Đám cô nàng đỏng đảnh không thể tin được nhìn Trịnh Càn Khôn. Không ai nghĩ tới Trịnh Càn Khôn không những không gây áp lực được cho Mặc Thiên Hùng, lại còn không có cách nào cứu người.
Nghĩ tới đây đám người viện trưởng Hoàng cau mày, suy nghĩ xem về sau liệu có nên cụp đuôi làm người”
Cao quý như Trịnh Tư Nguyệt và Trịnh Tuấn Khanh vẫn còn bị người khác nói bắt là bắt, nói đánh là đánh. Nói gì tới mấy người thấm kém như bọn họ, có khi chết cũng không biết tại sao mình lại chết.
Hơn nữa bọ họ cũng sợ hãi Diệp Phi, chỉ là một bác sĩ nhưng lại có liên quan tới Mặc Thiên Hùng, còn khiến cho Mặc Thiên Hùng bất chấp đắc tội nhà họ Trịnh thì không thể là người đơn giản được.
“Chú tư, bây giờ phải làm sao?”
Chờ Trịnh Càn Khôn phát tiết xong tức giận trong lòng, Trịnh Thịnh Trang lập tức kéo tay ông ta, thấp giọng hỏi: “Cứ để bọn họ tùy ý làm xắng làm bậy hay sao?”
“Rõ ràng là Diệp Phi chọc tới chúng ta trước, giờ lại biến thành chúng ta sai? Còn có thiên lý, có pháp luật hay không?”
“Hơn nữa, Tuấn Khanh từ nhỏ sống trong nhung lụa, mười đầu ngón tay không chạm vào nước, bây giờ tay còn bị thương, nếu bị bắt sẽ phải ăn không ít đau khổ đâu”
“Tư Nguyệt cũng thế, đầu bị đập cho chảy máu, nếu không nhanh chóng cứu hai đứa nó ra chữa trị chỉ sợ em ấy sẽ nổi điên mất”