Chương :
Lý Đại Dũng trong lúc rối loạn mà cũng xuất phát từ áy náy nên không báo tình hình thực tế mà chạy tới cô nhỉ viện ẫm tạm một đứa bé về. Mà một đứa bé mới đầy tháng thì vẻ ngoài cũng không quá rõ ràng, thêm vào đó là môn chủ Diệp cũng ít khi thân cận với cậu chủ nhỏ nên lần đó Lý Đại Dũng trót lọt qua cửa. Phải hai tuần sau Bà chủ Diệp tỉnh lại, muốn ãm con trai để dỗ dành thì mới phát hiện ra đứa bé không phải con bà Lúc này Lý Đại Dũng mới nói ra tình hình thực tế. Mặc dù môn chủ Diệp rất tức giận nhưng cũng hiểu lúc đó Lý Đại Dũng do mất sức và mất máu dẫn đến mệt mỏi quá độ mới để xảy ra chuyện nên cũng không trừng phạt ông ấy theo môn quy, cũng không giáng chức của ông ấy, chỉ để ông ấy quay về tự suy nghĩ”
Diệp Phi theo bản năng gật đầu, cảm thấy vị môn chủ này tính cách không tệ, nếu như là con của kẻ khác bị thất lạc như thế thì người đó đã sớm bóp chết Lý Đại Dũng rồi.
“Chỉ là một lần tự suy nghĩ lại này kéo dài đến hơn hai mươi năm, Lý Đại Dũng vừa tự trách, lại vừa bực bội, cứ thế tiêu cực sống qua ngày dài tháng rộng, càng ngày càng sa đọa, cuộc sống cũng càng khó khăn” Mặc Thiên Hùng cũng đã thăm dò được không ít chuyện. “Nếu không phải có bố nuôi của cậu tiếp tế, an ủi thì có lẽ ông ấy cũng đã tự sát từ lâu rồi”
“Sau đó, Huyết Y Môn không rõ từ đâu mà biết được thân phận của ông ấy, lập tức tới tìm, vừa đe doạ, vừa dụ dỗ ông ấy tiếp tục trâm luân. Không thể phủ nhận người Nhật Bản thực sự có thủ đoạn. Một quân cờ đã mất hết ý chí như ông ấy mà bọn chúng còn có thể phục hồi được. Huyết Y Môn để cho Lý Đại Dũng báo cáo lên Diệp Đường rằng ông ấy đã tìm được cơ hội tốt để đánh vào Huyết Y Môn, còn hỏi thử xem Diệp Đường có muốn để ông ấy chấp hành nhiệm vụ hay không.
Lúc ấy mục tiêu lớn nhất của Diệp Đường chính là Huyết Y Môn, xác nhận được rằng tổ chức này tuy nhìn giống một tổ chức chính quy nhưng thực chất lại liên tục có ý xấu gây tổn hại lợi ích của Thần Châu. Bởi vậy sau khi các nguyên lão của Diệp Đường hội họp thương lượng xong thì cũng quyết định để Lý Đại Dũng một lần nữa đi ra hoạt động, để cậu ấy lẻn vào Huyết Y Môn thám thính tin tức …” Mặc Thiên Hùng nhẹ nhàng lắc đầu: “Chỉ là ai cũng không nghĩ tới chuyện đây là cái bãy của Huyết Y Nhân, muốn nhờ vào Lý Đại Dũng để thăm dò hành động của Diệp Đường”
Ánh mắt Diệp Phi cũng ảm đạm xuống. Đây về cơ bản chính là bố cục gián điệp hai mang, chỉ tiếc là Lý Đại Dũng lại chọn đứng ở phía Huyết Y Môn.
“Mấy năm nay, Diệp Đường cũng nhờ vào Lý Đại Dũng thu thập được không ít tin tức, cũng ngăn trở được ý đồ trộm bí dược của Huyết Y Môn mấy lần, còn có thể phá hỏng âm mưu xâm nhập Thần Châu của bọn chúng”
Mặc Thiên Hùng tiếp tục kể: “Diệp Đường còn bắt được mấy hiệu thuốc đã bị Huyết Y Môn thu mua. Lý Đại Dũng cũng có thể nói là liên tục lập công. Nhưng đồng thời lúc này những người từ lâu đã bị Diệp Đường gài vào Nhật Bản lại liên tục bị bại lộ thân phận, gặp phải truy sát. Còn có nhiều lần làm nhiệm vụ thành viên của Diệp Đường lẻn vào Nhật Bản đuổi giết phản đồ mang theo cơ mật, cuối cùng lại bị rơi vào bãy rập của chính phủ Dương quốc, toàn quân bị diệt. Lúc ấy chúng tôi cũng không nghĩ đến tất cả là do người đã đóng góp không nhỏ là Lý Đại Dũng, chỉ cho rằng đó là do người Dương quốc trùng hợp biết tin mà mai phục sẵn. Bây giờ phân tích lại thì rõ ràng nguyên cớ đều dừng lại ở Lý Đại Dũng. Bởi vì những anh em được phái đi đuổi u là do ông ấy sắp xếp thuyền để tiến vào Nhật Bản, cũng chỉ có cậu ấy mới biết được vị trí của anh em Diệp Đường…”
Nói tới đây, Mặc Thiên Hùng có chút cảm khái, trong mắt cũng trở nên ảm đạm đi: “Những người đó, đều là anh em tốt…”
Diệp Phi không nói gì nữa, nếu nói chuyện năm đó chỉ là do Lý Đại Dũng không cẩn thận, còn lỗi lâm phía sau là do lợi ích của bản thân gã đã thay đổi. Tuy vậy nhưng lẽ ra vẫn phải có nguyên tắc.
Đồng thời anh cũng vô cùng khinh bỉ Huyết Y Môn, bọn chúng vì để đổi lấy lòng tin của Diệp Đường với Lý Đại Dũng mà đã sẵn sàng hy sinh một bộ phận người.
“Đinh!” Đúng lúc này điện thoại của Diệp Phi vang lên, anh rút điện thoại ra, vừa ấn nghe thì đầu dây bên kia đã lập tức tuyên tới giọng của Giang Khứ Hà: “Em trai Diệp, chúng tôi xử lý xong Lăng Thiên Thuỷ rồi”
Tại thời điểm Diệp Phi xuất hiện trên mặt sông, liếc mắt liền thấy được Lăng Thiên Thủy đang bị du thuyền vây quanh.
Mặt sông to như vậy, nhưng lại không có một chút đường ra cho Lăng Thiên Thủy đi.
Ba trăm con thuyền đều chỉ để phong tỏa toàn bộ mặt sông, cũng đẩy Lăng Thiên Thủy vào một vực nước chật hẹp.
Tiếp đó mấy chục tên lính tinh nhuệ của Giang thị lên thuyền, sau khi chém giết hết mấy tên đồ đệ của Thiên Lang thì ở trên boong thuyền vây thành ba vòng vây lấy Lăng Thiên Thủy.
Không còn lối thoát.
Lăng Thiên Thủy làm nhiều chuyện với Diệp Phi như vậy, Giang Hoàng Độ tin tưởng Diệp Phi càng thích tự tay chém chết đối phương.
“Cậu em Diệp, Lăng Thiên Thủy bọn họ giả vờ chạy trốn, kết quả bị chúng ta phát hiện chặn đường”
Diệp Phi với mới bước lên thuyền lớn của Giang Hoàng Độ, Giang Hoàng Độ đã chạy đến đây báo cáo: “Bọn họ đã giết chết bảy tám người của chúng ta, chúng ta cũng đâm chết mấy tên thân tín của cô ta”
“Bên người của cô ta hiện tại chỉ còn lại ba người, đã kiểm tra trên thuyền cũng không có thuốc nổ”
Cậu xem nên xử lý bọn họ như thế nào “Có muốn cùng lúc bắn chết không?”