Chương :
Bà ta đặt một tờ giấy cam kết tài sản đặt trước mặt Diệp Phi: “Ký nó đi”
“Đúng vậy, mau ký đi”
Đại Tường cũng phụ họa: “Chờ một lúc nữa uống trà xong chúng tôi còn phải đến khách sạn Như Ý tham dự tiệc rượu của liên đoàn võ thuật Nam Lăng nữa”
Nghe đến tiệc rượu của liên đoàn võ thuật, ánh mắt Lý Mạt Mạt sáng lên, suy nghĩ rằng cuối cùng cũng có thể nhìn thấy phong thái của hội trưởng Nam Lăng.
“Từ bỏ tài sản này, tôi ký”
Diệp Phi cầm bút lên nhìn mấy người Liễu Nguyệt Linh: “Chỉ là trước khi ký, tôi cũng muốn nói với dì, một khi tôi đã ký cũng tương đương với việc là chấm dứt quan hệ với nhà họ Lý”
“Tình cảm mà chú Dũng đã thay các người tích góp qua nhiều năm nay cũng tan thành mây khói.”
Lý Đại Dũng đã mất, Diệp Phi vốn định giúp đỡ nhà họ Lý một tay, kết quả là Liễu Nguyệt Linh lại tuyệt tình tuyệt nghĩa, Diệp Phi chỉ có thể thở dài một hơi.
“Mau ký tên đi, tiền của nhà chúng tôi, cậu cũng đừng thương nhớ làm gì.”
Liễu Nguyệt Linh rất sốt ruột: “Ban nấy tôi đã nói, hai nhà chúng ta tốt nhất đừng qua lại”
“Cậu không biết chứ tôi nằm mơ cũng sợ mấy người sẽ bám lấy chúng tôi…”
“Mấy người có thể vào được đây cũng phải nhờ có tôi nói trước với nhân viên phục vụ, đêm nay chúng tôi sẽ tham gia tiệc rượu cấp cao của liên minh võ thuật.”
“Chênh lệch lớn như vậy, cậu đừng có mà bày ra vẻ có tiền hơn chúng tôi, cứ làm như là có thể giúp chúng tôi vậy”
Đây là lời thật lòng của bà ta, nếu không phải Lý Đại Dũng vẫn luôn nhớ đến Diệp Phi thì Liễu Nguyệt Linh đã sớm tuyệt giao với cả nhà họ Diệp”
Giọng của Đại Tường cũng trầm xuống: “Không phải là đồ của cậu thì không nên suy nghĩ nhiều, mau ký tên đi, nếu không… sau này của cậu sẽ rất khó sống”
Thấy Diệp Phi bị mẹ mình chèn ép như vậy, ánh mắt Lý Mạt Mạt hiện lên một tia thương hại, nhưng mà lại nhanh chóng lấy lại sự kiêu ngạo.
Cô đã sắp nổi tiếng rồi, tương lai của cô sẽ là khu nhà cao cấp, xe xịn, hoàng tử hoa tươi, so với Diệp Phi là hai thế giới khác nhau.
“Cho các người vừa lòng.”
Diệp Phi cười, cầm bút lên ký rẹt rẹt rẹt vào tờ cam kết sau đó dẫn Diệp Vô Cửu và Thẩm Bích Cầm rời đi…
Sau đi ra khỏi nhà hàng Tây Hồ số , Diệp Phi bèn nghe theo yêu cầu của Diệp Vô Cửu, đi đến khu mộ tập thể tìm bia mộ của Lý Đại Dũng.
Liễu Nguyệt Linh không chỉ hỏa thiêu Lý Đại Dũng sớm mà còn tiễn ông ta đoạn đường cuối cùng rất qua loa.
Vị trí ngôi mộ hẻo lánh, bia đá thô ráp, đất đắp mộ cũng cao thấp không đều, ba chữ Lý Đại Dũng cũng được khắc xiên vẹo Sơ sài.
Vài bó hoa bắt mắt duy nhất cũng được thả rải rác bừa bãi trước bia đá.
Sự cẩu thả và không quan tâm này khiến cho cả nhà Diệp Vô Cửu đau lòng, càng làm cho Diệp Phi thêm tức giận với hành động của Liễu Nguyệt Linh.
Diệp Phi và bố mẹ mình sửa sang lại ngôi mộ một lượt, sau đó lại mua rượu và hoa tươi đến cúng tế Lý Đại Dũng.
Vài giờ sau, ngôi mộ của Lý Đại Dũng sau nhiều lần sửa sang đã thay hình đổi dạng, chỉ là trong lòng cả nhà Diệp Phi đều biết rằng vì không được người nhà quan tâm, nơi này sớm muộn cũng sẽ trở nên hoang tàn.
Diệp Vô Cửu muốn nói gì đó, cuối cùng lại khẽ than thở một hơi rồi xoay người đi.
Lúc Diệp Phi đưa cha mẹ ra khỏi nghĩa địa đã là mười hai giờ trưa, ba người tìm một quán cơm nhỏ gần đó ăn cơm.
Vừa ăn không được bao lâu thì điện thoại di động của Diệp Phi vang lên.
Diệp Phi nghe xong lại tiếp tục ăn cơm cho no, sau đó đưa bố mẹ về biệt thự Phi Long.
Không bao lâu sau Hoàng Tam Trọng dẫn theo mười mấy người nữa đến.
Một người trong số đó là người phụ nữ trung niên xuất hiện ở cửa hàng ngọc thạch ngày hôm qua.
Mặt mũi năm người đều bầm dập, vẻ mặt hoảng sợ, rõ ràng là đã chịu không ít tội.
Thấy Diệp Phi, ánh mắt người phụ nữ trung niên xẹt qua sự hoảng hốt.
“Anh Phàm, theo lời dặn của anh, em đã sai người theo dõi chặt người phụ nữ này, đúng rồi, bà ta tên là Tôn Phượng Kiều.”