Chương :
Lại nghe được Diệp Phi nói mấy câu như vậy, tâm trạng bắt đầu lo lắng. Chỉ hận không thể bịt miệng Diệp Phi kip thời: Anh lại tự cho là nói đúng, sao không thể mềm mỏng một chút chứ hả”
Không thể xem xét tình hình bây giờ đang như thế nào được sao”
Có Thẩm Đông Tinh làm chỗ dựa thì cũng nên biết khiêm tốn, cáo mượn oai hùm, chính mình đang làm khó mình, Thẩm Đông Tinh cũng khó xử mà”
Lý Mạt Mạt chỉ hận rèn sắt không thành thép, giậm chân một cái.
“Diệp Phi, đừng không biết điều. Cậu Trần chỉ là đang nể mặt cậu Thẩm mới không tính toán với cậu”
Trần Phi Lang còn chưa kịp nói gì, Liễu Nguyệt Linh lại tranh nói trước: “Cậu nên biết đủ đi, mau nói xin lỗi đừng để cho cậu Trần phải tức giận”
Giọng nói của bà ta hung hăng mà cứ lại tỏ vẻ là đang cứu Diệp Phi.
Liễu Nguyệt Linh và Hồng Đại Tường vốn muốn xem chuyện cười của Diệp Phi.
Kết quả cậu Thẩm ở đâu chui ra kịp thời hóa giả nguy cơ, còn đánh cho Trần Phi Lang mấy bạt tai.
Bà ta và Hồng Đại Tường đều không thể chấp nhận được.
Sau đó lại trông thấy Diệp Phi tiếp tục giằng co với Trần Phi Lang thì Liễu Nguyệt Linh liền không kìm chế được.
Ngoài việc không quen nhìn Diệp Phi cáo mượn oai hùm ra thì lo lắng việc này làm lớn lên sẽ ảnh hưởng đến con gái của mình.
Liễu Nguyệt Linh nhìn ra được, hôm nay Diệp Phi đến bữa tiệc rượu này nhất định là nghe được bà ta sẽ đến.
Bà ta cũng không muốn con đường phát triển của nhà họ Lý sẽ bị phá hủy vì một tên người ngoài Diệp Phi này.
“Xin lỗi?”
Diệp Phi nhếch môi trêu tức, Liễu Nguyệt Linh đúng là tự cho mình là đúng.
Liễu Nguyệt Linh hừ một tiếng: “Tôi khuyên cậu vẫn nên nhanh chóng xin lỗi đi, đừng dựa hơi cậu Thẩm để ra oai”
“Cậu Thẩm chỉ bảo vệ cậu được một chốc chứ không bảo vệ cho cậu cả đời được đâu”
Bà ta nhắc nhỏ Diệp Phi: “Cậu có lai lịch thế nào, xuất thân ra sao, trong lòng cậu không tự biết sao…”
Diệp Phi lười nghe Liễu Nguyệt Linh nói tư cách dạy dỗ tôi”
“Cậu…” Liễu Nguyệt Linh suýt thì bị nghẹn chết, sau đó “Bà không có quát lên một tiếng: “Cậu mà còn như vậy, tôi sẽ mặc kệ cậu”
Diệp Phi không hề để ý tới Liễu Nguyệt Linh, nhìn Trần Phi Lang thản nhiên nói: “Một người chặt một cánh tay, không thì chuyện này không kết thúc đâu”
Lúc này, Thẩm Đông Tinh thu hồi phong thái, khoanh tay xem kịch vui.
“Diệp Phi, đừng có ngang ngược.”
Trần Phi Lang nhìn chằm chằm Diệp Phi, vô cùng tức giận: “Không có Thẩm Đông Tỉnh thì tao đã bóp chết mày bằng một tay rồi”
“Cậu Trần đúng là tuổi trẻ tài cao”
Đúng lúc này, bên ngoài đám người truyền tới một giọng nói dịu dàng lại không kém phần rùng mình: “Ngay cả bạn của Chu Tĩnh Nhi tôi mà cũng muốn bóp chết sao.”
Mọi người đều sửng sốt.
Sau đó, dưới con mắt trông chờ của Trần Phi Lang và những người ở đó, Chu Tĩnh Nhi bỗng xuất hiện.
Một bộ quần áo ngắn màu đen, áo lót len màu trắng bên trong một chiếc sơ mi màu trắng, khiến cho Chu Tĩnh Nhi có tư thế hiên ngang.
Mấy người Liễu Nguyệt Linh đều biết Chu Tĩnh Nhi, sau khi trông thấy thì mí mắt giật nảy: “Chào cô Chu”
Trần Phi Lang cũng gọi một tiếng: “Cô Chu…”
Chu Tĩnh Nhi không quan tâm đến ánh mắt của những người xung quanh, đi thẳng đến chỗ Diệp Phi, khoác lấy cánh tay anh: “Không cần lãng phí thời gian này với những kẻ râu ria này, Cuồng Hùng nhất định sẽ cho anh một câu trả lời thỏa đáng”
Diệp Phi suy nghĩ một lát, mãi mới từ bỏ ý muốn động thủ, dù sao bữa tiệc còn chưa bắt đầu, bây giờ thấy máu cũng không hay.
“Chúng ta vào thôi, bố và mấy người nữa cũng sắp đến rồi”