Chàng Rể Bác Sĩ

chương 970

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương :

Liên tục bị Diệp Phi vạch mặt, còn liên quan đến chuyện cửa hàng bị niêm phong, Hồng Đại Tường thẹn quá hóa giận: “Tôi biết cậu là hội trưởng Diệp, năng lực hơn người, có thể đi tắt ở Nam Lăng, nhưng không có nghĩa là tôi mềm yếu có thể bắt nạt”

“Sau lưng tôi có ô dù”

“Niêm phong cửa hàng của tôi như vậy, tôi nói cho cậu biết, hậu quả rất nghiêm trọng”

“Bây giờ tôi sẽ nói với bà chủ một tiếng, cậu chờ nhận lửa giận của cô ta đi”

Trong lúc nói chuyện ông ta lấy điện thoại ra bấm một dãy số, chưa gì đã có một giọng nữ vang lên: “Hồng Đại Tường, có chuyện gì?”

Hồng Đại Tường vội vàng cung kính lên tiếng: “Cô Tiêu, cửa hàng ngọc thạch Long Phượng đã bị niêm phong, đối phương muốn đối đầu với chúng ta”

“Khốn nạn!”

Giọng nói yêu kiều trong điện thoại bỗng quát lên: “Tên khốn nào dám phách lối như vậy, không biết ông là người của Tiêu Nhược Băng sao?”

“Không biết sau lưng chúng ta có cậu chủ Uông sao?”

“Nói cho nó biết nếu không muốn chết thì cút xa chừng nào tốt chừng đó, đừng làm cho cậu chủ Uông tức giận”

Nghe thấy ba chữ cậu chủ Uông, Trần Phi Lang và Vương Tông Nguyên bỗng rùng mình, hẳn là biết rõ đó là nhân vật kinh khủng cỡ nào.

“Tiêu Nhược Băng, Hồng Đại Tường là người của cô?”

Trong lúc Hồng Đại Tường đang hống hách thì pb hờ hững lên tiếng: “Đúng lúc, người của ông ta giả vờ đụng phải bố mẹ tôi, cô cho tôi một câu trả lời thỏa đáng đi”

Giọng nói đanh thép trong điện thoại bỗng yên lặng…

Hồng Đại Tường và Liễu Nguyệt Linh cũng khiếp sợ không thôi, không ngờ Diệp Phi dám nói chuyện như vậy với Tiêu Nhược Băng.

Diệp Phi cười: Hồng Đại Tường giận tím mặt: “Diệp Phi, sao cậu dám nói chuyện với cô Tiêu như vậy?”

Tiêu Nhược Băng, cô định giả vờ chết à?”

“Câm miệng, cậu Diệp là người mà ông có thể đụng đến à”

Tiêu Nhược Băng quát Hồng Đại Tường, sau đó bổ sung một câu: “Cậu chủ Diệp, từ bây giờ Hồng Đại Tường và cửa hàng Long Phượng không có quan hệ gì với tôi và cậu chủ Uông cả”

“Muốn bắt thì bắt, nên giết thì giết, chúng tôi không oán hận câu nào”

Tiêu Nhược Băng hèn mọn chưa từng có: “Tổn thất của bác trai bác gái, hôm sau tôi sẽ đích thân đến bồi thường”

Sao cơ”

Hồng Đại Tường nghe vậy thì cả người cứng đờ, ông ta không chỉ hoảng hốt vì mình bị vứt bỏ, càng khiếp sợ Diệp Phi có thể chèn ép cả Uông Kiều Sở…”

“Bắt lại” Diệp Phi ra lệnh.

Vài cảnh sát còng Hồng Đại Tường lại.

“Người đã từng quen, mời hai người một ly.”

Diệp Phi giơ ly rượu lên với Liễu Nguyệt Linh và Lý Mạc Mạc, sau đó quay người rời đi.

Hai nhà đã cắt đứt tình nghĩa, uống một ly cạn sạch…

“Ôi” Liễu Nguyệt Linh vô thức nghiêng đầu, phát hiện ra Lý Mạc Mạc sớm đã khóc sướt mưới…

Sau khi chấm dứt với hai mẹ con Liễu Nguyệt Linh và Lý Mạt Mạt xong, Diệp Phi không để ý đến bọn họ nữa.

Anh dẫn theo Tiết Như Ý và Hoàng Thiên Kiều các cô ấy đi dạo quanh một vòng, mời rượu những người thân thiết có mặt ở đây.

Anh không thích mấy bữa tiệc xã giao như thế này nhưng mà vẫn phải giữ đúng lễ nghĩa.

Liễu Nguyệt Linh và Lý Mạt Mạt không có rời đi trước, hai người liên tiếp bị chấn động quá lớn, tinh thần ngẩn ngơi ngồi yên trong góc lấy lại tinh thần.

Lúc này đây hai người mới hiểu được việc cắt đứt quan hệ ở nhà hàng Tây Hồ số là chuyện hoang đường, nực cười đến mức nào, chút tình cảm dành cho Lý Đại Dũng còn sót lại đã bị hai người hoàn toàn xóa sạch rồi.

Phải biết rằng nếu như giữ lại chút tình cảm thì hai người sẽ lên như diều gặp gió chứ không phải xôi hỏng bỏng không như bây giờ.

Điều này cũng làm cho hai người hoàn toàn hiểu rằng tại sao ngày hôm nay Diệp Phi nói rằng bọn họ sẽ hối hận.

“Rầm” Trong lúc bầu không khí đang vui vẻ, cửa lớn bỗng nhiên vang lên tiếng động lớn, sau đó vài đệ tử của liên đoàn võ thuật bay vào trong.

Ai nấy đều bị thương, gãy tay gãy chân nằm trên mặt đất, không ngừng kêu rên.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio