Chương :
Đứng đầu pháp đường có nghĩa là sẽ chấp hành xử lý những kẻ nòng cốt.
“Diệp Phi, còn không quỳ xuống?”
Không đợi Diệp Phi nổi giận, Mộ Dung Tam Thiên đã nhìn sang.
Vừa liếc mắt đã nhận ra, hẳn là ông ta đã tìm hiểu kỹ về Diệp Phi.
Mấy nam nữ đệ tử cũng nhìn chằm chằm vào Diệp Phi khẽ quát: “Quỳ xuống!”
“Quỳ sao?”
Diệp Phi chắp hai tay sau lưng đi vào, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm Mộ Dung Tam Thiên: “Dựa vào đâu?”
“Nhóc con, nói chuyện với trưởng lão Mộ Dung như vậy sao?”
Một cô gái mắt hạnh yểu điệu quát một tiếng: “Có tin là tôi đập vỡ mồm anh?”
“Dựa vào đâu sao?”
Mộ Dung Tam Thiên phất tay với cô gái mắt hạnh, nhìn Diệp Phi từ tốn nói: “Dựa vào ta là trưởng lão chấp pháp, dựa vào ta là nguyên lão của liên minh võ thuật”
Diệp Phi không nhanh không chậm bước lên: “Trưởng lão chấp pháp, cho hỏi một chút, tôi phạm vào quy định gì mà phải quỳ xuống chịu phạt?”
Nhóm người Tiết Như ý muốn khuyên như mà nhìn thấy trạng thái của Diệp Phi thì lập tức từ bỏ suy nghĩ trong đầu, bọn họ biết là Phi khó chịu.
“Phạm tội gì, cậu còn không biết sao?”
Mộ Dung Tam Thiên vỗ bàn một cái quát lên: “Cậu đừng có mà ở đó giả ngu, nếu không… tội càng nặng thêm.”
Diệp Phi hờ hững mở miệng: “Tôi thật sự không hiểu lắm, cũng xin trưởng lão cho hay.”
Không đợi Mộ Dung Tam Thiên đáp lại, cô gái mắt hạnh đã nổi giận đùng đùng: “Miyamoto Takumamori hạ chiến thư, anh tự ý chấp nhận quyết đấu, đó chính là sai, đó chính là tội”
“Anh cho rằng anh chấp nhận quyết đấu là chuyện riêng sao?”
“Sai rồi!”
“Anh đã là hội trưởng Nam Lăng thì khi anh thua trận chiến này, anh sống hay chết không quan trọng, nhưng mà anh sẽ làm mất mặt của liên minh võ thuật, làm mất mặt cả quốc gia này”
“Đến lúc đó cả giới võ thuật sẽ châm chọc chúng ta không biết trời cao đất rộng, cũng sẽ hạ nhục võ thuật của đất nước”
“Anh nói xem, có nên phạt anh hay không?”
“Vương Đông Sơn và nhóm người Tiết Như ý bọn họ thân làm nòng cốt của liên đoàn võ thuật Nam Lăng mà không ngăn cản chuyện anh không biết lượng sức mình chấp nhận quyết chiến, cũng phải cùng nhau chịu phạt.”
“Diệp Phi, tôi khuyên anh mau quỳ xuống, ngoan ngoãn chấp nhận hình phạt của trưởng lão Mộ Dung, sau đó công khai tuyên bố từ chối ứng chiến”
“Nếu không… hôm nay chúng tôi sẽ bắt anh trả giá, đưa anh đến nhà giam Long Đô ba năm”
Cô ta khinh thường nhìn Diệp Phi: “Còn không quỳ xuống”
Muốn chúng tôi ra tay sao?”
Mấy nữ đệ tử khác cũng nực cười nhìn Diệp Phi, tất cả đều cảm thấy tên nhóc này không có năng lực gì mà lại có thể nhảy dù xuống làm hội trưởng, có lẽ là quân cờ của Cửu Thiên Tuế mà thôi.
Mộ Dung Tam Thiên không nói gì, chỉ là đang ngồi ở vị trí vốn là của Diệp Phi, ung dung uống trà.
Ý là điều cô gái mắt hạnh kia nói cũng là ý của ông ta.
Cô gái mắt hạnh cười lạnh nhìn chằm chằm Diệp Phi: “Còn không quỳ xuống, chúng tôi sẽ nổi giận.”
“Đầu tiên không nói đến việc chấp nhận quyết đấu hay không là chuyện của tôi, cũng chưa biết chắc là thắng hay thua…”
Ánh mắt sáng nhưng lạnh lùng của Diệp Phi nhìn chăm chằm mấy người Mộ Dung Tam Thiên: “Chỉ nói một câu, sao các người biết tôi nhất định sẽ thua trận đấu này?”
“Một thằng nhãi vắt mũi chưa sạch như anh lấy gì để đấu với Miyamoto?”
Cô gái mắt hạnh nhếch mày liễu: “Có lẽ ngay cả tôi anh còn đánh không thắng…”
“Bốp!” Diệp Phi tát cô ta một cái bay ra ngoài.
Nhìn thấy cô gái có đôi mắt hạnh bị quất bay, tất cả mọi người trong nháy mắt yên tĩnh lại.
Địa vị của Chấp Pháp Đường trong liên đoàn võ thuật luôn là một dạng tồn tại siêu nhiên. Bọn họ đại diện cho liên đoàn võ thuật, đại diện cho uy quyền, thậm chí còn đại diện cho cả ý chí chí cao vô thượng của Cửu thiên tuế.