Chương :
Độc Cô Thương gầm lên: “Gi Miyamoto Takumamori nheo mắt lại, tay phải nhanh chóng rút về, đồng thời tay trái lại đánh một quyền về phía thân kiếm.
Rầm!
Một quyền đánh ra, kiếm lùi về, người bị đánh bay. Độc Cô Thương bị bay ra xa đến hơn mười mét mà vẫn chưa dừng lại, Miyamoto Takumamoii lại tiếp tục lao tới, đánh một quyền vào bụng Độc Cô Thương.
Đám người Tiết Như Ý mặt mày xám ngoét, ai cũng rõ ràng, nếu như Độc Cô Thương bị quyền này đánh trúng thì không chết cũng sẽ trọng thương.
Rầm!
Đúng lúc mọi người đang nín thở thì một bàn tay đột nhiên vươn ra, trực tiếp chặn lại một quyền này. Lòng bàn tay xoè rộng ôm lấy quyền này.
Tiếp tục là một tiếng vang trầm thấp nổ ra, quyền chưởng va chạm dẫn đến nổ mạnh. Không gian lập tức bụi mù mịt.
Miyamoto Takumamori lùi về phía sau hai bước, còn Diệp Phi thì ôm lấy Độc Cô Thương bay xa đến bảy, tám mét.
Miyamoto Takumamori nhìn vết kiếm trên tay áo, lại nhìn khớp tay sưng đỏ trên mu bàn tay thì ánh mắt vốn tràn đây khinh thường dần trở nên nghiêm trọng.
“Để tôi”
Diệp Phi thả Độc Cô Thương xuống, tay phải lắc nhẹ, phần là vì giải trừ bớt lực tác động của Miyamoto, phần cũng nhân cơ hội này áp chế lại máu tươi muốn phun ra trong cổ họng.
Sau đó anh bước một bước lên phía trước, rồi tay phải mò mãm cầm được Ngư Trường. Ngay lập tức, Diệp Phi chợt loé, trường thương giống như giao long về biển, dũng mãnh mà đâm về phía Miyamoto Takumamori.
Anh không có thời gian để tìm biện pháp vẹn toàn, xung quanh có quá nhiều đệ tử Liên đoàn võ thuật, nếu anh còn không nghênh chiến, bọn họ sẽ xui xẻo bị liên lụy vào.
Đối mặt với một kích bất ngờ này của Diệp Phi, Miyamoto Takumamori không hề cảm thấy giật mình, vẫn bình tĩnh như trước.
“Quá yếu” Chờ cho Diệp Phi rút ngắn khoảng cách giữa hai người lại còn ba mét gã mới tuỳ tiện vung tay trái lên.
Trong phút chốc, xung quanh Diệp Phi xuất hiện từng đoàn hình ảnh của Lưu Vân Phi tụ. Những ảo ảnh này nháy mắt bao phủ lấy trường thương cùng lúc này một đoàn ảo ảnh trông giống như một thanh trường kiếm bỗng từ tay phải của Miyamoto bay ra ngoài.
Rầm!
Ngư Trường va chạm trường thương, vô số tia lửa lóe lên.
Miyamoto Takumamori đứng tại chỗ, vân đạm phong khi, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì. Còn Diệp Phi thì lại lui ra phía sau đến bảy tám mét, khí huyết quay cuồng, sắc mặt tái nhợt.
“Lão quái vật.”
Trong lòng Diệp Phi mắng một câu, sức mạnh của Miyamoto nằm ngoài tưởng tượng của anh.
Mới chỉ một hiệp, anh đã bị nội thương.
Nhưng Diệp Phi không hề ngừng lại, bước chân khẽ dịch, nhằm vào Miyamoto Takumamori một lần nữa.
Ngư Trường lập tức bắn ra như tia lửa điện.
Thương bay với tốc độ rất nhanh, nhanh đến mức chỉ có thể thấy một đường thẳng mờ xoẹt qua! Miyamoto Takumamori đứng cách đó mét nhưng vẫn rất bình tĩnh.
Chờ Ngư Trường bay vụt đến trước mặt, tay phải ông ta mới đột nhiên đập mạnh về phía trước.
Năm đấm tạo ra gió rít gào.
“Binh!”
Một đấm này, ông ta mạnh mẽ nện dừng cây kiếm lại.
Cũng đúng lúc này, Diệp Phi lấy kiếm Ngư Trường ra, cả người và kiếm cùng nhào tới.
Thế như lôi điện! Miyamoto Takumamori cao cao tại thượng, lúc này lại vô cùng kinh ngạc.
Ông ta trở tay nắm kiếm, đột nhiên đấm về phía trước.
Thương như sấm sét, xẹt xuống trần gian! “Đoàng!”
Thương kiếm va chạm làm lóe ra tia sáng, cả người Diệp Phi bay ngược ra ngoài.
“Bịchl” Diệp Phi vặn vẹo mấy cái giữa không trung, một tiếng vang trầm đục dừng trên bậc thang, sắc mặt chưa bao giờ tái nhợt như bây giờ.
Sau khi một cú đánh bay Diệp Phi, Miyamoto Takumamori vãn không dừng tay, mà ném kiếm về phía Diệp Phi.
“Xuy!”