Chương :
Ông ta đại diện cho các nguyên lão, tạm thời cách chức hội trưởng của Diệp Phi, còn cháu trai Mộ Dung Phi Hùng dẫn dắt tiếp quản đệ tử của Chấp Pháp Đường.
Nhìn thấy liên đoàn võ thuật Nam Lăng xảy ra nhiều biến động như thế, mấy người ở Nam Lăng đều không thể không tin: Diệp Phi thất bại.
Sau khi tin tức này được xác nhận, hàng loạt kẻ thù của Diệp Phi cực kỳ thỏa mãn.
“Thật tốt quá, thật tốt quá, ở ác gặp dữ, thằng nhãi ranh Diệp Phi này cuối cùng cũng tiêu đời rồi”
“Đúng vậy, kiêu ngạo lâu như vậy, bây giờ cũng gặp xui xẻo.”
“Nghe được cậu ta bị thương mà trong lòng tôi sung sướng muốn chết”
“Một tuần nữa, có lẽ chúng ta sẽ khua chiêng gõ trống, ăn mừng đầu Diệp Phi rơi xuống đất”
“Tuổi trẻ, tuổi trẻ mà, nói chung vẫn còn quá trẻ, không hiểu được chuyện giấu tài, không hiểu chuyện cây mọc cao hơn rừng”
“Dám quyết đấu cùng ngài Miyamoto thì quả thực không biết trời cao đất dày, đây là nơi cậu ta có thể thách thức người khác sao…” Những người còn sót lại của thương hội Thiên Lang cùng ngày chạy trốn tới Nhật Bản để tổ chức tiệc rượu, giết heo giết dê, vừa hiến tế Lăng Thiên Thủy đã chết, vừa chúc mừng Diệp Phi bị đánh sắp chết.
Trịnh Càn Khôn cũng lấy cớ tạm thời dừng việc bàn giao khu đất Long Đô số , còn khuyên bảo Tống Vạn Tam và Tống Hồng Nhan kẻ thức thời là trang tuấn kiệt.
Trịnh Thịnh Trang cũng hoành hành trong giới chữa bệnh, không giao quyền lực trong tay cho mấy người Chu Tĩnh Nhi.
Viện trưởng Hoàng bị mất chức nghênh ngang đi làm trong bệnh viện, Hồng Đại Tường bị bắt đi cũng ra tay tìm người bảo lãnh sau thẩm vấn.
Trịnh Tuấn Khanh không quên gây chuyện Đường Nhược Tuyết giao quyền sở hữu tài sản núi Vân Đỉnh ra.
Ngay cả Trần Phi Lang và Vương Tông Nguyên đang tuyệt vọng cũng ngập tràn ý chí chiến đấu, ngọn núi đè trên đầu bọn họ lâu như vậy rốt cuộc cũng sập rồi.
Mà tin tức sau khi truyền tới Trung Hải Vân Đỉnh hội, Hoàng Phi Hổ và Hàn Nam Hoa cũng than nhẹ một tiếng, mấy người đó cùng nhau uống đến say mềm.
Chu Trường Sinh và Tống Vạn Tam cũng liên tục cười khổ, tựa lưng về phía gầm cầu Nam Lăng câu cá một ngày.
Đệ tử liên đoàn võ thuật Nam Lăng lại khóc lóc thảm thiết.
Liên đoàn võ thuật Nam Lăng bị chia rẽ nhiều năm, vất vả lắm mới có một cường giả quản lý, vậy mà lại bị Miyamoto làm bị thương nặng, một tuần sau rất có thể phải bỏ mạng.
Bọn họ đã từng hy vọng từng khát khao, nhưng lúc này đối mặt với tương lai mù mịt như thế, mọi người đều rơi vào trạng thái tuyệt vọng.
Diệp Phi, dù sao anh cũng không bằng “Cuộc đời anh như phù dung sớm nở tối tàn, mà tôi lại tiền đồ xán lạn”
Lý Mạt Mạt không biết nghe tin tức ở đâu, cô ta đứng trên ban công biệt thự Thiên Nga, ngắm biệt thự Phi Long rồi hừ một tiếng.
Đường Nhược Tuyết và Tống Hồng Nhan đến biệt thự Phi Long nhưng lại bị Chung Thiên Sư không chút khách sáo đuổi trở về: “Một tuần này, Diệp Phi không gặp bất cứ ai”
Tin tức này truyền ra, mọi người lại lân nữa chắc chắn Diệp Phi bị trọng thương, không muốn gặp người khác là muốn cố gắng chữa trị vết thương, núi Ngô Đồng lại sắp có thêm mấy trận chiến.
Trong khoảng thời gian ngắn, toàn bộ Nam Lăng đều ngo ngoe rục rịch, các mạch nước ngầm đang mãnh liệt trồi lên.
Lúc bên ngoài đang hỗn loạn, Diệp Phi lại không hề quan †âm tránh trong tầng hầm biệt thự Phi Long để bế quan tu luyện.
Chính anh cũng không biết vì sao sau khi chiến đấu kịch liệt một trận với Miyamoto Takumamori, dù bị trọng thương nhưng lại cảm giác cảnh giới của mình đang tăng lên không ngừng.
Vì thế Diệp Phi dùng tốc độ nhanh nhất để chữa trị nội thương cho mình, sau đó tĩnh tâm tu luyện “Thái Cực Kinh”.
So với trước kia, lần tu luyện này đau đớn như chưa từng có, mỗi lân vận chuyển tâm pháp, Diệp Phi đều cảm giác như mình đang tu luyện dưới mười tám tầng địa ngục.
Chỉ cần vừa chuyển “Thái Cực kinh”, xương cốt sẽ đau đớn như bị xé sống, thần kinh cũng giống như lửa thiêu, Diệp Phi tựa con cá đang hấp hối cắn răng liều mạng chịu đựng, mỗi cơ bắp đều căng đến run lên, mạch máu cũng như bị mở ra.
Cả người anh đổ đầy mồ hôi, mím môi, đau đớn nhưng không phát ra chút âm thanh nào…
Một ngày…
Hai ngày…
Ba ngày…